Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124


Thị xã Sơn Tây đầu đông năm 2021. Cái lạnh ngọt và se sắt của miền Bắc khiến phố phường chìm trong sương. Không ai ngờ rằng, giữa vẻ yên bình ấy, một tội ác kinh hoàng đang được che giấu sau cánh cổng một căn biệt thự sang trọng.
Chiều 8/12, bà Nguyễn Thị Nga (62 tuổi) tìm đến Công an thị xã Sơn Tây với gương mặt thất thần:
“Cán bộ ơi, con gái tôi mất tích cả tuần rồi, tôi không liên lạc được…”
Con gái bà là Hoàng Thu Trang (32 tuổi) – đã biệt tăm suốt hơn một tuần. Bình thường, ngày nào hai mẹ con cũng gọi điện, nói chuyện về công việc, về đứa con trai nhỏ 5 tuổi.
Thế nhưng, suốt 7 ngày, máy Trang luôn “thuê bao không liên lạc được”.
Người chồng của chị, Lê Minh Tuấn (38 tuổi), lại nói với mẹ vợ rằng “hai vợ chồng cãi nhau, Trang bỏ đi vì giận dỗi”.
Nhưng bà Nga không tin:
“Nó thương con lắm, có trời sập cũng không bỏ con đi đâu cả!”
Nhận thấy những mâu thuẫn trong lời kể, Trung tá Phạm Văn An, điều tra viên dày dạn kinh nghiệm, quyết định trực tiếp đến nhà vợ chồng Trang – Tuấn để xác minh.
Sáng hôm sau, tổ công tác của Trung tá An có mặt tại căn biệt thự 3 tầng ở phường Phú Thịnh.
Chủ nhà – Lê Minh Tuấn, doanh nhân vận tải có tiếng – tỏ ra hợp tác, mệt mỏi, nói rằng vợ “bỏ đi vì ghen tuông”.
Nghe thì có lý. Nhưng mắt nghề của người điều tra viên lại nhận ra quá nhiều điểm bất thường.
Trên bàn trang điểm, toàn bộ nữ trang, kim cương, giấy tờ tùy thân của chị Trang vẫn còn nguyên. Một người bỏ nhà đi sẽ không bao giờ bỏ lại hết tài sản quý giá như thế.
Trung tá An bước ra hành lang, bất chợt ngửi thấy một mùi hăng hắc nồng nặc.
“Trong nhà vệ sinh có mùi gì lạ thế anh Tuấn?”
Tuấn đáp ngay, giọng có vẻ chuẩn bị sẵn:
“À… tôi mới đổ Javen thông cống mấy hôm trước.”
Nhưng mùi Javen ấy đậm đặc một cách bất thường, như thể ai đó dùng cả một xô hóa chất để tẩy xóa thứ mùi khác — mùi máu.
Đi xuống sân sau, tổ công tác phát hiện một chiếc máy xay thịt công nghiệp cỡ lớn bằng inox sáng loáng – thứ không bao giờ có trong một gia đình bình thường.
“Chiếc máy này để làm gì vậy anh Tuấn?”
“À… tôi mua để thử làm xúc xích, chuẩn bị mở thêm mảng kinh doanh thực phẩm.”
Câu trả lời nghe hợp lý, nhưng ánh mắt Trung tá An thì lạnh đi.
Một trinh sát cúi xuống soi đèn pin vào lồng máy – và phát hiện vài sợi tóc dài màu đen, dính mô mềm ẩm ướt.
Trong đầu người chỉ huy, một giả thuyết kinh hoàng bắt đầu hình thành:
“Nếu đây là tóc người… thì căn nhà này có thể là hiện trường của một vụ giết người.”
Anh lập tức ra lệnh niêm phong toàn bộ hiện trường, gọi đội pháp y tới khám nghiệm.
Đêm đó, dưới ánh đèn lạnh, đội kỹ thuật hình sự phun dung dịch Luminol trong phòng vệ sinh tầng hai.
Chỉ vài giây sau, cả căn phòng bừng sáng bằng ánh xanh ma quái — những vệt loang lổ trải dài khắp sàn, tường, quanh miệng cống.
“Trời ơi… lượng máu này tương đương cả một cơ thể người.” – một trinh sát thốt lên.
Máu người đã từng đổ ra ở đây, rồi bị tẩy rửa bằng hóa chất cực mạnh.
Căn phòng sạch sẽ đến mức vô lý ấy, hóa ra từng là “lò mổ người”.
Song song, đội khám nghiệm tháo dỡ chiếc máy xay thịt: trong trục dao, lưới lọc, ống xả… họ thu được hàng trăm mảnh vụn xương và mô mềm.
Trong khi pháp y làm việc suốt đêm, Lê Minh Tuấn được mời về trụ sở Công an Sơn Tây.
Lúc đầu, gã vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
“Tôi đã nói rồi, vợ tôi bỏ đi thôi.”
Nhưng từng câu hỏi của Trung tá An như mũi kim chọc vào tâm lý gã.
Anh hỏi về nữ trang còn nguyên, về mùi Javen, về chiếc máy xay công nghiệp “cho xúc xích” mà công ty vận tải chưa từng đăng ký.
Khi điều tra viên nói:
“Chúng tôi đã tìm thấy tóc của phụ nữ kẹt trong máy đó – rất giống tóc vợ anh.”
Tuấn bắt đầu toát mồ hôi, im lặng. Gã biết, mọi lời dối trá đã bắt đầu sụp đổ.
Hai ngày sau, Viện Khoa học Hình sự gửi kết quả giám định:
– Tất cả mẫu tóc, mô, xương trong máy xay và ống cống đều thuộc cùng một cá thể nữ.
– ADN trùng khớp 99,999% với mẫu của bà Nguyễn Thị Nga, mẹ chị Trang.
Sự thật không thể chối cãi.
Cầm bản kết luận trong tay, Trung tá An bước vào phòng hỏi cung:
“Anh Tuấn, bây giờ anh có thể giải thích không?
Vì sao tóc, xương và thịt của vợ anh lại cùng xuất hiện trong máy xay và cống nước nhà anh?”
Tuấn im lặng. Rồi gã bật khóc:
“Tôi… tôi khai. Tất cả là do tôi làm…”
Tuấn khai: vì ngoại tình với một cô gái trẻ, gã muốn ly hôn nhưng vợ không đồng ý, dọa sẽ vạch trần mọi chuyện.
“Cô ấy nói sẽ phá nát danh tiếng của tôi… Tôi không thể để điều đó xảy ra.”
Gã lên mạng tìm cách phi tang xác “hoàn hảo”, đặt mua máy xay thịt công nghiệp và thuốc ngủ cực mạnh.
Đêm 30/11, sau khi cho con ngủ, Tuấn pha ly nước chanh tẩm thuốc cho vợ uống. Khi chị Trang bất tỉnh, gã dùng tay siết cổ đến chết.
Sau đó, phân xác thi thể, xay nát bằng máy xay, rồi đổ toàn bộ xuống bồn cầu, giật nước.
Gã tin rằng, không ai có thể tìm ra dấu vết.
Theo lời khai, Trung tá An chỉ đạo thu hồi toàn bộ di vật nạn nhân từ bể phốt căn nhà.
Công việc khủng khiếp ấy kéo dài suốt đêm.
Hơn 10m³ chất thải được hút ra, lọc qua hàng tầng lưới thép.
Trong đó, các chuyên gia thu được hàng nghìn mảnh xương nhỏ li ti, mảnh mô mềm, sợi tóc và vải vụn từ quần áo.
Khi cân toàn bộ, tổng trọng lượng di vật chỉ hơn 30kg — còn lại đã bị hòa tan, biến mất mãi mãi.
Sáng hôm sau, Sơn Tây như nín thở.
Căn biệt thự được phong tỏa, hàng nghìn người dân tụ tập chứng kiến.
Lê Minh Tuấn được đưa về thực nghiệm hiện trường.
Khi diễn lại cảnh hòa thuốc vào ly nước chanh, rồi mô tả hành vi siết cổ, gã quỳ sụp xuống, bật khóc, run rẩy tái hiện từng động tác.
Khi đến phần diễn tả việc xay thi thể, gã gần như ngất lịm.
Mọi hành vi được ghi hình đầy đủ, trùng khớp với lời khai.
Vở kịch “vợ mất tích” chính thức hạ màn.
Ngày 25/12/2021, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP Hà Nội hoàn tất hồ sơ, chuyển sang Viện Kiểm sát, đề nghị truy tố Lê Minh Tuấn tội Giết người theo Điều 123 Bộ luật Hình sự – với các tình tiết tăng nặng có kế hoạch, vì động cơ đê hèn, mang tính chất man rợ.
Trong trại tạm giam, gã doanh nhân từng hào nhoáng chỉ còn là bóng ma tội lỗi, ngồi lặng nhìn vào khoảng không vô định.
Gã tưởng rằng có thể nghiền nát thi thể, xóa đi chứng cứ.
Nhưng khoa học, công lý và lương tri con người – không bao giờ biến mất.
Một người vợ, một người mẹ ra đi trong bi kịch, để lại đứa con nhỏ mãi mãi mất mẹ.
Vụ án Sơn Tây trở thành bản án đẫm máu nhắc nhở rằng:
“Không có tội ác nào là hoàn hảo.
Dù dấu vết có bị tẩy rửa đến đâu – công lý vẫn sẽ tìm thấy sự thật.”
⚠️ CẢNH BÁO NỘI DUNG
Câu chuyện dưới đây chỉ là truyện trinh thám hư cấu, không phải tin tức hay sự kiện có thật.
Toàn bộ tình tiết và nhân vật được AI sáng tạo ra với mục đích giải trí và nâng cao nhận thức cho người xem.
Hãy đón nhận nội dung với tinh thần giải trí và học hỏi, không suy diễn hay liên hệ đến đời thực!