Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124


Rạng sáng ngày 10 tháng 11 năm 2022, bầu trời huyện Vĩnh Bảo (Hải Phòng) chìm trong làn sương đặc quánh, hơi lạnh đầu đông khiến cánh đồng trơ gốc rạ cũng như co mình lại.
Khoảng 5 giờ 30 sáng, ông Trần Văn Hiếu, một nông dân ở xã An Hòa, khoác chiếc áo bông cũ, dắt xe đạp ra đồng thăm ruộng. Con đường liên xã vắng tanh, chỉ còn tiếng xích xe lạo xạo trên nền đất ẩm. Khi đi ngang qua con mương thủy lợi cạn, ánh đèn pin của ông bất chợt quét qua một vật thể lạ nửa chìm nửa nổi dưới lớp bùn non.
Thoạt nhìn, ông tưởng đó là một bao tải rác. Nhưng khi cúi đèn soi kỹ hơn, ông chết lặng:
Một thi thể người phụ nữ trẻ, úp mặt xuống bùn, mái tóc dài đen nhánh xõa ra, bết lại vì sương đêm. Cánh tay co quắp trong tư thế bất thường.
Ông Hiếu hét lên:
“Chết người rồi! Có người chết dưới mương!”
Tiếng kêu thất thanh vang giữa đồng không. Chỉ vài phút sau, cả thôn An Hòa náo động. Lực lượng công an xã nhanh chóng rào dây bảo vệ hiện trường, đồng thời báo khẩn lên Công an huyện Vĩnh Bảo.
6 giờ sáng, Thượng tá Bùi Văn Nam, Phó Trưởng phòng Cảnh sát hình sự (PC02 – Công an TP Hải Phòng) nhận điện thoại báo án. Chỉ ít phút sau, đoàn xe đặc chủng hú còi lao đi trong màn sương.
Khi ông Nam bước xuống hiện trường, đám đông hiếu kỳ đã tụ tập kín hai đầu con đường.
“Giải tán toàn bộ người dân, không ai được qua vành đai bảo vệ.”
Lệnh của ông vang lên dứt khoát.
Các cán bộ kỹ thuật hình sự đeo găng, bọc giày nilon, tiến xuống lòng mương. Nạn nhân là nữ giới, khoảng 20–25 tuổi, mặc quần jeans xanh, áo khoác đen. Thi thể đã cứng hoàn toàn, chứng tỏ tử vong từ nhiều giờ trước.
Bác sĩ pháp y kết luận sơ bộ:
“Ngạt cơ học do bị siết cổ. Dấu hằn bầm tím ngang cổ, mắt xuất huyết, mặt tụ huyết nặng.”
Thượng tá Nam nhìn quanh — không có dấu vết vật lộn. Bờ cỏ ven mương vẫn nguyên vẹn, không dấu chân, không trượt ngã. Ông kết luận ngay:
“Đây không phải hiện trường chính. Xác được mang đến đây để phi tang.”
Tổ điều tra nhanh chóng soát tìm dấu vết, nhưng nạn nhân không có giấy tờ tùy thân, điện thoại hay ví tiền.
Một vụ giết người, cướp tài sản? Có thể.
Nhưng Thượng tá Nam thấy điều gì đó không ổn.
“Siết cổ cần tiếp xúc gần, phải có căm phẫn. Không phải kiểu cướp đường. Hung thủ hiểu địa bàn, chọn đúng nơi vắng phi tang. Có tính toán.”
Ông ra lệnh:
“Xác định danh tính nạn nhân bằng mọi giá. Đó là chìa khóa duy nhất.”
Thông báo truy tìm được gửi khẩn tới Hải Phòng và các tỉnh lân cận: Thái Bình, Hải Dương, Quảng Ninh.
Các đặc điểm nhận dạng được mô tả chi tiết:
Nữ, khoảng 24 tuổi, cao 1m60, tóc đen dài, quần jeans xanh, áo khoác đen.
Trong khi các mũi trinh sát ra soát camera tuyến đường dẫn về Vĩnh Bảo, thì tin tức về một gia đình ở Thái Bình mất liên lạc với con gái bắt đầu khiến vụ án rẽ sang hướng mới…
Trưa ngày 11 tháng 11 năm 2022, tức hơn một ngày sau khi phát hiện thi thể, tại trụ sở Phòng Cảnh sát hình sự – Công an TP Hải Phòng, một đôi vợ chồng quê Thái Bình gương mặt thất thần bước vào.
Họ cầm tờ thông báo truy tìm tung tích, giọng run run:
“Cán bộ ơi, con gái tôi mất liên lạc hai ngày nay rồi… Nó ở Hải Phòng, trọ ở quận Lê Chân. Chúng tôi đọc trên mạng… mô tả giống hệt con gái tôi…”
Người chồng tên Trần Văn Lực, vợ là Nguyễn Thị Hòa. Con gái họ – Trần Thị Mai, 24 tuổi, làm nghề bán hàng online tại Hải Phòng.
Thượng tá Bùi Văn Nam trực tiếp tiếp nhận. Linh cảm mách ông rằng vụ án sắp mở nút đầu tiên.
Tại Trung tâm pháp y thành phố, khi tấm vải trắng được kéo ra, bà Hòa chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã quỵ xuống sàn lạnh:
“Mai ơi… con ơi… Sao con lại chết thảm thế này…”
Ông Lực nấc nghẹn:
“Đúng là nó rồi, cán bộ ơi… đúng con Mai nhà tôi rồi…”
Danh tính nạn nhân được xác định:
Trần Thị Mai, 24 tuổi, quê Thái Bình, làm nghề bán hàng online tại Hải Phòng.
Một nút thắt quan trọng đã được tháo gỡ. Nhưng đây mới là điểm khởi đầu cho hành trình truy tìm hung thủ.
Theo chỉ đạo của Thượng tá Nam, một tổ công tác lập tức tiến hành khám xét khẩn cấp phòng trọ của Mai ở ngõ nhỏ đường Trần Nguyên Hãn, quận Lê Chân.
Căn phòng rộng chưa đầy 15 mét vuông, ẩm thấp, tường loang lổ, chỉ có chiếc giường đơn, tủ vải và bàn vi tính cũ.
Khi phá khóa bước vào, mùi ẩm mốc phả ra, nhưng ngay lập tức, tổ khám nghiệm sững sờ.
Trong chiếc tủ vải rẻ tiền, bên cạnh vài bộ đồ bình thường, lại có hàng chục chiếc túi xách hàng hiệu — Gucci, Chanel, Dior…
Trên bàn vi tính là dãy mỹ phẩm cao cấp, son Tom Ford, phấn YSL, nước hoa đắt tiền — tổng trị giá ước tính hàng trăm triệu đồng.
Thượng úy An, nữ trinh sát đi cùng, lắc đầu:
“Thu nhập bán hàng online sao sống xa hoa thế này được? Có điều gì đó sai.”
Thượng tá Nam cau mày:
“Cô gái này có một nguồn thu nhập khác. Kiểm tra toàn bộ máy tính cho tôi.”
Chiếc laptop cũ vẫn đang ở chế độ ngủ, không cài mật khẩu. Khi tổ kỹ thuật bật lên, một thế giới khác hiện ra.
Mai có ba tài khoản Zalo, bốn tài khoản Facebook, cùng hàng loạt ứng dụng hẹn hò như Tinder, Bumble, Litmatch.
Tất cả đều dùng tên giả – “Linh An”, không phải Trần Thị Mai.
Khi ảnh đại diện hiện ra, cả tổ điều tra sững người:
Trong ảnh, Linh An là một hot girl tuyệt đẹp — da trắng, mắt to, dáng chuẩn, môi hồng, gương mặt hoàn mỹ.
Nhưng đối chiếu với ảnh thật của Mai — cô gái ngoài đời da ngăm, nhiều mụn, vóc dáng bình thường — thì đó là hai con người khác hẳn nhau.
“Một cuộc sống kép.” – Thượng tá Nam nói khẽ.
“Ngoài đời là Trần Thị Mai bình thường, trên mạng là Linh An – hot girl hoàn hảo.”
Ban chuyên án xác định: vụ án không còn là cướp giết ngẫu nhiên.
Cái chết của Mai liên quan trực tiếp đến thế giới ảo mà cô ta tạo ra.
Hung thủ có thể là một trong những người đàn ông bị cô lừa tình, lừa tiền.
Tổ kỹ thuật bắt đầu trích xuất dữ liệu tin nhắn, còn tổ khác làm việc với gia đình nạn nhân.
Kết quả cho thấy: cha mẹ Mai không hề biết con gái sống xa hoa, càng không biết về “Linh An”.
Họ nghĩ con mình chỉ là cô gái bán hàng online bình thường, còn gửi tiền về quê giúp đỡ.
Một sự đối lập quá rõ: một cô gái ảo sống trong vỏ bọc thật.
Hàng trăm tin nhắn được mở ra, phần lớn là những lời tán tỉnh, hứa hẹn, chuyển tiền.
Trong đó, một cái tên nổi bật: Hoàng Vũ.
Người đàn ông này nhắn tin mỗi ngày, gọi Linh An là “vợ yêu, thiên thần của anh”.
Lịch sử chuyển khoản cho thấy trong 3 tháng gần đây, Mai đã nhận hơn 50 triệu đồng từ một tài khoản duy nhất mang tên Hoàng Vũ.
Thượng tá Nam nói dứt khoát:
“Truy xuất chủ tài khoản này. Đây là nghi phạm số một.”
Nhưng ngay khi đó, một cái tên thứ hai lại xuất hiện trong một ứng dụng hẹn hò khác —
Lê Bá Khoa, 46 tuổi, chủ chuỗi cầm đồ ở quận Ngô Quyền, giàu có, từng có tiền sự, và đặc biệt — vừa nhắn tin đe dọa giết Linh An chỉ 2 ngày trước khi cô ta chết.
Giờ đây, ban chuyên án đứng trước hai hướng điều tra:
Một gã công nhân trẻ si tình ở Bắc Ninh chuyển tiền đều đặn cho “hot girl mạng”,
và một đại gia Hải Phòng, nóng tính, từng buông lời đe dọa.
Ai trong hai người đã ra tay?
Và điều gì khiến cô gái ảo kia phải trả giá bằng mạng sống thật của mình?
Trong căn phòng họp của Phòng Cảnh sát hình sự Công an TP Hải Phòng, bầu không khí căng như dây đàn.
Trên bàn, hai tập hồ sơ dày được đặt cạnh nhau:
Hoàng Vũ – 27 tuổi, công nhân, trú tại Bắc Ninh.
Lê Bá Khoa – 46 tuổi, chủ chuỗi cầm đồ, giàu có, ở ngay Hải Phòng.
Thượng tá Bùi Văn Nam khoanh tay trước ngực, giọng trầm:
“Một kẻ si tình chuyển hơn 50 triệu qua mạng, và một gã đại gia từng đe dọa giết người. Giờ chọn hướng nào trước?”
Một điều tra viên trẻ nói chắc:
“Báo cáo thủ trưởng, tôi nghi Lê Bá Khoa. Hắn ở ngay địa bàn, từng có tiền sự, và đã nhắn tin dọa giết nạn nhân chỉ 48 giờ trước khi cô ta chết.”
Thượng tá Nam gật nhẹ.
“Đồng ý. Lê Bá Khoa – ưu tiên số một. Triệu tập.”
Khi tổ kỹ thuật trích xuất toàn bộ lịch sử chat giữa Linh An và Lê Bá Khoa, bức tranh hiện lên rõ ràng:
Ban đầu, mối quan hệ giữa hai người là “trao đổi – có giá”. Khoa chu cấp, Mai đóng vai hot girl ngoan ngoãn.
Nhưng chỉ một tuần trước án mạng, Khoa bắt đầu thay đổi giọng:
“Tao phát hiện ra mày không chỉ đi khách với mình tao. Mày còn lừa cả mấy thằng ngu khác à?”
“Mày tham lam quá đấy. Đừng để tao nổi điên, cái mạng mày ở Hải Phòng này không đáng một đồng.”
Lời đe dọa rõ ràng, đầy tức giận.
Thượng tá Nam đập nhẹ tập hồ sơ:
“Một kẻ giang hồ, từng có tiền sự, lại bị con bé lừa trắng trợn… Hắn có động cơ quá rõ. Chuẩn bị lệnh triệu tập.”
Chiều hôm đó, khi chiếc Mercedes đen trườn vào sân trụ sở, một người đàn ông dáng bệ vệ, tóc vuốt keo bóng loáng, bước xuống với vẻ ngạo mạn khó chịu.
Hắn là Lê Bá Khoa.
“Mấy anh gọi tôi lên làm gì? Tôi bận, không rảnh nói chuyện linh tinh đâu.”
Khoa vắt chân, nửa cười nửa khinh.
Thượng tá Nam đặt tấm ảnh thi thể Trần Thị Mai lên bàn:
“Anh có quen cô gái này không?”
Khoa liếc qua, nhíu mày giây lát rồi nhún vai:
“Gái gú thì tôi quen nhiều. Nhưng loại chết bờ chết bụi như thế thì không.”
Thái độ bất hợp tác khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề.
Một điều tra viên gằn giọng:
“Anh còn chối? Chúng tôi có tin nhắn đe dọa của anh, có hình ảnh xe của anh xuất hiện gần phòng trọ nạn nhân tối 9/11. Giải thích thế nào?”
Khoa khẽ cười:
“Tôi nóng tính, nói mấy câu dọa thì sao? Tối hôm đó, đúng, tôi đến đầu ngõ nhà nó, định nói chuyện cho ra lẽ. Nó không ra. Tôi bực, chửi vài câu rồi về. Mới 7 giờ tối. Các anh nói nó chết đêm kia cơ mà. Liên quan gì đến tôi?”
Thượng tá Nam nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Sau đó anh đi đâu?”
“Về nhà. Ăn cơm với vợ con. Xem bóng đá.”
“Ai làm chứng?”
“Camera nhà tôi.” – Khoa cười nhạt. – “Các anh cứ đến xem.”
Một tổ trinh sát lập tức đến biệt thự của Lê Bá Khoa.
Camera an ninh ghi rõ: 7 giờ 32 phút tối, Khoa lái xe về nhà, vào cổng, sau đó ở trong nhà suốt đêm, xem TV cùng con trai.
Không hề rời khỏi nhà.
Ngoại phạm hoàn hảo.
Không một khe hở.
Thượng tá Nam nhìn màn hình camera rồi khẽ siết tay:
“Sai hướng rồi…”
Trở về phòng họp, Thượng tá Nam trầm ngâm nhìn bản đồ.
Một gã đại gia khả nghi, nhưng có bằng chứng ngoại phạm thép.
Một gã công nhân si tình – nghèo, yếu thế – lại ở tận Bắc Ninh.
Ai mới thật sự là hung thủ?
Một điều tra viên lên tiếng:
“Có thể Hoàng không phải chỉ là công nhân bình thường. Tại sao một công nhân lại có hơn 50 triệu để gửi cho cô gái ấy?”
Thượng tá Nam ngẩng lên, mắt sáng trở lại:
“Đúng. Hãy quay lại với Vũ Văn Hoàng. Tìm hiểu nguồn tiền đó đến từ đâu. Một công nhân nghèo, chuyển hơn 50 triệu trong 3 tháng — có gì đó bất thường.”
Sau gần hai ngày chạy theo dấu Khoa mà không có kết quả, ban chuyên án chính thức đổi hướng.
Thượng tá Nam nói trong cuộc họp khẩn:
“Chúng ta đã sai. Lê Bá Khoa không phải hung thủ. Hắn chỉ là người bị qua mặt đúng lúc.
Vũ Văn Hoàng mới là nút thắt. Tại sao hắn có tiền, và tại sao hắn đột nhiên biến mất?”
Ông gõ tay xuống bàn:
“Triển khai ba mũi điều tra ngay:
Về Bắc Ninh – xác minh công việc, lịch nghỉ, nhân thân Hoàng.
Về Hưng Yên – điều tra gia đình, nguồn gốc số tiền 50 triệu.
Ở Hải Phòng – truy lại toàn bộ camera từ chiều 9/11, tìm xem Hoàng có xuất hiện.”
Mệnh lệnh được phát ra, cuộc điều tra bước sang giai đoạn hai – khi ban chuyên án phải lật lại từng chi tiết tưởng như nhỏ nhất để tìm ra dấu vết của một kẻ đã lặn mất tăm.
Sáng ngày 14 tháng 11 năm 2022, chiếc xe của tổ trinh sát Phòng PC02 rời Hải Phòng, thẳng hướng Bắc Ninh – nơi cư trú của người đàn ông tên Vũ Văn Hoàng, 27 tuổi, công nhân xưởng cơ khí.
Theo hồ sơ, Hoàng quê ở Khoái Châu (Hưng Yên), thuê trọ một mình ở phường Võ Cường, TP Bắc Ninh.
Người hàng xóm mô tả:
“Nó ít nói, không nhậu nhẹt, tối nào cũng ngồi bấm điện thoại, nhìn cười cười một mình. Gần đây không thấy đi làm hai ngày liền, bảo là về quê.”
Hai ngày.
Trùng khớp với thời gian nạn nhân tử vong.
Cánh cửa phòng trọ khóa trái. Khi công an địa phương mở khóa, một mùi ẩm và khét nhựa bốc lên nồng nặc.
Bên trong, phòng trọ nhỏ hẹp, bừa bộn, nhưng điều khiến tổ công tác chú ý là một đôi giày dính bùn, đặt cạnh chiếc ba lô màu xám.
Khi kiểm tra kỹ, trong balo có:
Áo phông đen còn vết máu li ti.
Một cuộn dây thừng mảnh.
Một tấm vé xe khách tuyến Hải Phòng – Bắc Ninh, ngày 10/11, 6 giờ sáng.
Thượng úy An nhìn Thượng tá Nam, giọng khẽ run:
“Thủ trưởng… ngày 10 là hôm người ta phát hiện xác cô Mai.”
Thượng tá Nam chỉ khẽ gật:
“Chính xác. Hắn trở về Bắc Ninh sau khi phi tang xác.”
Tổ trinh sát khác tìm về xã Tân Dân, Hưng Yên – quê của Hoàng.
Ngôi nhà cấp bốn xập xệ, tường rêu phong, người mẹ già tóc bạc ngồi thẫn thờ bên bậc cửa.
Bà run run khi nghe tên con trai.
“Nó bảo cuối năm này cưới vợ, bảo có người yêu làm ở Hải Phòng, xinh lắm. Tôi còn tưởng nó đùa.
Nó gửi tiền về cho tôi, bảo là tiết kiệm để cưới.
Hôm 9/11, nó về quê, bảo lấy tiền bán mảnh đất hương hỏa mà cha nó để lại… rồi đi ngay trong đêm.”
Thượng tá Nam hỏi:
“Bà có biết nó gửi tiền cho ai không?”
“Nó bảo đưa hết cho ‘bạn gái trên mạng’ – con bé đó bán mỹ phẩm, tên Linh An. Tôi có khuyên nó, nhưng nó bảo: ‘Mẹ không hiểu đâu, cô ấy thương con thật lòng.’”
Những dữ liệu từ máy tính của Mai khớp hoàn toàn:
Tài khoản “Hoàng Vũ” chuyển tiền cho “Linh An” chính là Vũ Văn Hoàng – người đàn ông đang trốn biệt.
Những tin nhắn cuối cùng giữa hai người khiến cả phòng họp im phăng phắc:
Hoàng: “Anh bán đất rồi. Đủ để cưới em. Anh chuyển hết cho em, em giữ nhé.”
Linh An: “Ừ, để em lo đám cưới. Anh yên tâm.”
Hoàng: “Bao giờ em về Hưng Yên với anh?”
Linh An: “Tháng tới. Giờ em bận quá, anh đừng giục.”
Hoàng: “Em đừng nói dối. Anh thấy em còn nhắn với người khác…”
Linh An: “Anh đừng kiểm soát em. Mình yêu nhau chứ đâu phải ràng buộc.”
Tin nhắn cuối cùng, lúc 20h43 ngày 9/11:
Hoàng: “Nếu em phản bội anh, thì anh chết, hoặc em chết.”
Từ Bắc Ninh, manh mối dồn về Hưng Yên – nơi Hoàng có thể quay lại trốn sau khi gây án.
Thượng tá Nam chỉ đạo:
“Tạm khoanh vùng 3 huyện: Khoái Châu, Kim Động, và Yên Mỹ.
Lập chốt kiểm soát xe khách, nhà nghỉ, trạm xăng. Hắn có thể đang tìm đường trốn sâu vào miền Trung.”
Cùng lúc, dữ liệu camera được trích xuất từ bến xe Thượng Lý (Hải Phòng) cho thấy:
Rạng sáng 10/11, một người đàn ông mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai, xách ba lô xám – hoàn toàn khớp với đồ vật trong phòng trọ – bước lên xe khách tuyến Bắc Ninh.
Khi hình ảnh đó hiện lên trên màn hình, Thượng tá Nam chỉ nói ngắn gọn:
“Chính hắn. Bắt bằng được trước khi hắn biến mất.”
Chiều cùng ngày, Công an tỉnh Hưng Yên báo tin:
“Có người đàn ông trẻ vừa ghé tiệm tạp hóa ở xã Kim Động, mua mỳ gói và sim điện thoại, nói giọng Bắc Ninh, dáng thấp, gầy, mang ba lô xám.”
Cả ban chuyên án phục kích trong đêm.
Trời mưa lâm thâm, gió bấc thổi buốt. Đến 22h, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, co ro trong áo khoác đen, xuất hiện trên con đường đất vắng.
“Cảnh sát đây! Đứng yên!”
Tiếng hô vang lên cùng ánh đèn pin sáng loáng.
Người đàn ông giật mình, bỏ chạy. Chưa kịp đi xa, hai trinh sát quật ngã, khống chế ngay tại chỗ.
Khi lột mũ ra, ánh đèn rọi vào khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu, miệng lẩm bẩm:
“Em phản bội tôi… nên tôi phải làm vậy…”
Vũ Văn Hoàng bị còng tay, đầu cúi thấp, giọng nghẹn như người vừa thoát khỏi ảo mộng.
“Tôi chỉ muốn em ấy thuộc về tôi thôi…”
Trên đường áp giải về Hải Phòng, trong xe đặc chủng, Hoàng ngồi im, hai tay run run.
Thượng tá Nam ngồi đối diện, ánh mắt không còn giận dữ, chỉ còn lạnh lùng và trầm mặc.
“Cậu có biết vì sao chúng tôi tìm được cậu không?”
Hoàng im lặng.
“Vì cậu vẫn nghĩ cô ấy còn thương cậu. Cậu trốn, nhưng vẫn giữ sim cũ, vẫn đăng nhập vào Zalo của ‘Linh An’… Chính điều đó đưa chúng tôi tới cậu.”
Hoàng cúi đầu, nước mắt chảy dài:
“Em ấy lừa tôi, cán bộ ạ. Tôi yêu thật lòng… tôi chỉ muốn dọa thôi… không ngờ…”
Thượng tá Nam khẽ khép hồ sơ:
“Cậu sẽ có cơ hội nói tất cả. Nhưng nhớ kỹ: tình yêu thật không khiến người ta giết người. Chỉ có ám ảnh và ích kỷ mới làm được điều đó.”
Xe lao đi trong mưa, rọi ánh đèn xuyên qua màn đêm dày đặc.
Một hành trình truy lùng khép lại – nhưng phía trước là lời thú tội lạnh người, hé mở toàn bộ tội ác của kẻ si tình mù quáng.
Đêm 15 tháng 11 năm 2022.
Phòng hỏi cung của Phòng Cảnh sát hình sự – Công an TP Hải Phòng chỉ có ánh đèn vàng leo lét.
Bên ngoài, trời mưa lất phất, hơi lạnh ngấm qua từng khe cửa.
Vũ Văn Hoàng ngồi cúi đầu, tay đan vào nhau, đôi mắt trũng sâu, gương mặt hốc hác.
Trước mặt hắn là Thượng tá Bùi Văn Nam, giọng đều và trầm như nhát dao cắt vào không khí:
“Cậu kể đi. Từng chi tiết. Vì sao lại giết cô ấy?”
Hoàng im lặng hồi lâu. Chỉ đến khi tiếng mưa nặng hạt hơn, hắn mới khẽ nói, giọng run run:
“Em ấy lừa tôi… Nhưng lúc đầu, tôi đâu biết…”
Hoàng kể:
Cách đó gần một năm, hắn quen “Linh An” qua mạng xã hội.
Một cô gái xinh đẹp, nhẹ nhàng, ngọt ngào, luôn nói rằng mình cô đơn, đang buôn bán ở Hải Phòng.
Những tin nhắn đầu tiên khiến hắn say như điếu đổ.
“Cô ấy bảo tôi hiền lành, thương tôi thật. Tôi chưa từng yêu ai. Tôi chỉ biết làm và dành dụm.
Khi cô ấy nói muốn mở cửa hàng, tôi không nghĩ ngợi gì, chuyển tiền luôn.”
Ba tháng sau, hắn chuyển tổng cộng 57 triệu đồng – toàn bộ số tiền tiết kiệm, thậm chí bán nốt phần đất hương hỏa của cha để lại.
“Tôi nghĩ, khi cô ấy có vốn, mình sẽ cưới. Tôi đã về quê nói với mẹ… tôi tin là thật.”
Hoàng kể, đến khi hắn ngỏ lời cầu hôn, “Linh An” bắt đầu tránh né.
Cô ta nói bận, nói đang đi công tác, rồi bắt đầu lạnh dần.
Hắn ghen tuông, kiểm tra Facebook, phát hiện cô còn nói chuyện với nhiều người đàn ông khác.
Khi hắn chất vấn, cô thẳng thừng:
“Anh đừng làm phiền tôi nữa.”
Hoàng nói, tối ngày 9/11, hắn bắt xe xuống Hải Phòng, mang theo ít tiền và ý định “nói chuyện rõ ràng”.
Hắn đã lén theo dõi địa chỉ phòng trọ của cô qua định vị từ tin nhắn Zalo.
Khoảng 19h30, hắn đến đầu ngõ Trần Nguyên Hãn. Gọi điện, không ai nghe.
Một lát sau, cửa mở hé. Cô gái bước ra, không còn là hot girl Linh An, mà là một người bình thường, da sạm, mắt thâm.
“Tôi sững sờ. Tôi hỏi: Em là Linh An à? Cô ấy cười khẩy:
‘Trên mạng thôi anh ơi, ảnh ảo mà. Thời nay ai chả vậy.’
Tôi chết lặng… Tôi hỏi: Còn số tiền kia?
Cô ấy nói: ‘Xem như phí ngu, anh trai. Tôi đâu ép anh gửi.’”
Hoàng kể, máu dồn lên đầu, hắn bước vào phòng, đóng sập cửa.
Cô gái vẫn cười, nói giọng thách thức.
“Đàn ông như anh nhiều lắm. Ai chẳng muốn yêu hot girl.”
Rồi cô ta đẩy hắn ra, định gọi điện.
Hoàng nhào tới, chụp lấy sợi dây thừng treo ở góc tủ – dây dùng để buộc hàng – quấn quanh cổ cô.
“Tôi chỉ định dọa thôi… nhưng cô ấy vùng vẫy, la hét. Tôi siết mạnh hơn… Rồi cô ấy im bặt.
Khi buông tay ra… tôi biết là đã giết người rồi.”
Hoàng hoảng loạn. Hắn lau vội máu, kéo chăn trùm lên thi thể, rồi ngồi bất động suốt một giờ.
Khoảng 23 giờ, hắn dùng chính chiếc xe máy của nạn nhân, bọc xác trong tấm vải bạt, chở đi giữa đêm.
“Tôi chạy mãi, đến đoạn đường vắng ở Vĩnh Bảo thì thấy có con mương. Tôi dừng lại, khiêng xác xuống, đẩy xuống bùn… rồi bỏ đi.”
Hắn vứt điện thoại của cô xuống sông, xóa toàn bộ tin nhắn, sau đó bắt xe khách về Bắc Ninh rạng sáng hôm sau.
“Tôi cứ nghĩ sẽ trốn được. Nhưng mỗi đêm nằm xuống là nghe tiếng cô ấy gọi.
Tôi sợ… nên đổi sim, nhưng vẫn vào Zalo của cô ấy. Tôi muốn xem có ai nhớ cô ấy không…”
Thượng tá Nam khẽ gật:
“Chính vì thế mà chúng tôi tìm được cậu.”
Khi Hoàng kể xong, căn phòng chìm vào im lặng.
Không ai nói thêm câu nào.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi đều như xóa nhòa mọi âm thanh.
Thượng tá Nam nhìn thẳng vào hắn:
“Cậu không giết vì tình, mà vì sĩ diện. Vì bị lừa, bị xúc phạm.
Nhưng dù lý do nào, một mạng người cũng không thể lấy lại được.”
Hoàng ngẩng lên, nước mắt chảy dài:
“Nếu thời gian quay lại… tôi chỉ ước mình chưa từng biết ‘Linh An’.
Vì Linh An chưa từng tồn tại.”
Bản kết luận điều tra xác định:
Vũ Văn Hoàng, 27 tuổi, phạm tội Giết người, theo Điều 123 Bộ luật Hình sự, khung hình phạt cao nhất: tử hình.
Căn phòng trọ 15 mét vuông đã được niêm phong.
Những món đồ hàng hiệu – biểu tượng cho cuộc sống ảo của Mai – được chuyển về làm tang vật.
Còn mẹ cô ở Thái Bình chỉ biết lặng lẽ nhìn tấm ảnh con, nước mắt cạn khô.
Thượng tá Bùi Văn Nam kết thúc bản báo cáo cuối cùng của chuyên án bằng dòng chữ ngắn gọn:
“Một vụ án đau lòng, không chỉ vì cái chết của một cô gái, mà vì cả sự ảo vọng của con người thời mạng xã hội.
Khi tình yêu bị đánh tráo bằng những tấm ảnh, và lòng tin bị đổi lấy vài cú chuyển khoản — tội ác chỉ còn là chuyện sớm muộn.”
Tháng 4 năm 2023, Tòa án nhân dân thành phố Hải Phòng mở phiên tòa sơ thẩm.
Phòng xử chật kín người. Bên dưới, mẹ của nạn nhân ngồi co ro, tay siết chặt chiếc khăn tang trắng.
Trên vành móng ngựa, Vũ Văn Hoàng – kẻ si tình mù quáng – cúi đầu, gương mặt xanh xao, ánh mắt trống rỗng.
Khi được nói lời sau cùng, Hoàng chỉ thều thào:
“Tôi xin lỗi… Tôi không còn gì để biện minh.
Nếu có thể, tôi muốn gặp mẹ cô ấy… để quỳ xin tha thứ.”
Cả căn phòng lặng đi.
Người mẹ không nhìn hắn, chỉ khẽ nói, giọng như thoát ra từ vực sâu:
“Tha thứ thì được gì đâu… Con tôi đâu còn nữa.”
Bản án cuối cùng được tuyên:
Tử hình Vũ Văn Hoàng – tội danh Giết người có tính chất côn đồ, vì động cơ đê hèn.
Khi cảnh sát dẫn đi, hắn ngoái lại, nhìn bức ảnh nạn nhân đặt trên bàn, rồi gục đầu, khóc nức nở.
Vụ án khép lại, nhưng với những người làm công tác điều tra, nó không thực sự kết thúc.
Một tuần sau, Thượng tá Bùi Văn Nam trở lại hiện trường cũ ở Vĩnh Bảo – nơi thi thể được tìm thấy.
Dòng mương lặng lẽ chảy, cỏ non đã phủ đầy, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ông nhìn xuống mặt nước, trầm giọng:
“Một cô gái ảo, một kẻ si tình thật – và một tội ác thật.
Mạng xã hội không có tội, nhưng lòng tham và ảo vọng của con người thì có.”
Bên cạnh ông, Thượng úy An hỏi nhỏ:
“Thủ trưởng, ông có bao giờ thấy buồn không? Khi công sức bỏ ra, nhưng kết thúc vẫn là mất mát…”
Thượng tá Nam đáp, mắt nhìn xa xăm:
“Phá án là để trả lại công bằng, chứ không phải để vơi nỗi đau.
Mỗi vụ án là một vết sẹo. Nhưng nếu chúng ta không làm, sẽ còn những nạn nhân khác.”
Sau phiên tòa, báo chí đưa tin rầm rộ. Cộng đồng mạng bàng hoàng, rồi lại nhanh chóng quên.
Nhưng trong căn nhà nhỏ ở Thái Bình, mẹ của Mai vẫn ngày ngày thắp hương cho con.
Bà kể với hàng xóm:
“Con tôi ngoài đời hiền lắm. Nó chỉ muốn kiếm tiền, làm đẹp, rồi lấy chồng.
Nó đâu biết… trên mạng, người ta chỉ cần một bức ảnh để hóa thành người khác.”
Một buổi chiều, bà lấy chiếc điện thoại cũ của con, mở lại Zalo.
Ảnh đại diện vẫn là gương mặt cô gái xinh đẹp tên “Linh An”, đôi mắt biết cười.
Bà nhìn thật lâu rồi bật khóc:
“Giá mà con cứ là Mai của mẹ thôi, đừng là ai khác…”
Một tháng sau khi tòa tuyên án, Thượng tá Nam hoàn tất báo cáo tổng kết.
Cuối tập hồ sơ dày gần trăm trang, ông viết thêm một đoạn ngắn, không phải để nộp, mà để tự nhắc mình:
“Thời đại số mang lại kết nối, nhưng cũng tạo ra những chiếc mặt nạ.
Khi con người sống trong ảo ảnh của chính mình, họ dễ đánh mất lòng tin, đạo đức và cả nhân tính.
Trần Thị Mai chết vì bị lừa, nhưng sâu xa hơn – cô chết vì chính khát khao được yêu trong thế giới ảo.
Còn Vũ Văn Hoàng – hắn không chỉ giết người, mà giết luôn phần con người trong mình, vì quá tin vào một giấc mộng không có thật.”
Ông gấp hồ sơ lại, đặt vào tủ chuyên án.
Một dòng chữ in đỏ nổi bật: “Hồ sơ 147 – Cô gái ảo”.
Rồi ông đứng dậy, nhìn ra ngoài ô cửa sổ.
Trời Hải Phòng lại đổ mưa. Giống hệt buổi sáng năm ngoái – khi vụ án bắt đầu.
Trong căn phòng im lặng, tiếng mưa rơi vẫn đều.
Có những câu chuyện tưởng như đã khép lại, nhưng thật ra chưa bao giờ hết ám ảnh.
Vì ở đâu đó, vẫn còn những người trẻ đang sống giữa hai thế giới:
một thế giới thật – với khuôn mặt mộc mạc, và một thế giới ảo – lung linh nhưng đầy dối trá.
Và đôi khi, chỉ một tin nhắn, một bức ảnh, cũng có thể khởi đầu cho một bi kịch không lối thoát.
🕯️ Kết thúc hồ sơ phá án: “CÔ GÁI ẢO – TỘI ÁC SAU MÀN HÌNH ĐIỆN THOẠI.”
Một câu chuyện không chỉ là tội ác, mà là lời cảnh tỉnh cho thời đại –
nơi tình yêu có thể được mua bằng cú chuyển khoản,
và niềm tin có thể giết chết một con người.
⚠️ CẢNH BÁO NỘI DUNG
Câu chuyện dưới đây chỉ là truyện trinh thám hư cấu, không phải tin tức hay sự kiện có thật.
Toàn bộ tình tiết và nhân vật được AI sáng tạo ra với mục đích giải trí và nâng cao nhận thức cho người xem.
Hãy đón nhận nội dung với tinh thần giải trí và học hỏi, không suy diễn hay liên hệ đến đời thực!