Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Chồng tôi mất vì tai nạn giao thông khi tôi mới 28 tuổi. Chúng tôi chưa kịp có con. Cả làng ai cũng khuyên tôi tái giá, còn trẻ, còn cả tương lai phía trước.
Nhưng chỉ có mình tôi hiểu: bố chồng tôi – ông Vũ – đã mất cả con trai, giờ già yếu, lại chẳng còn ai thân cận chăm nom. Ông không chịu về sống với con cháu khác, chỉ cứ nhìn tôi mà thở dài.
Một hôm, ông gọi tôi vào phòng, giọng run run:
— “Con nghỉ làm đi. Ở đây chăm bố. Tiền bạc bố lo được. Chỉ cần mỗi tối… con sang phòng bố, giúp bố việc này một chút.”
Tôi nghe mà sững người.
Nhưng rồi ông nói thêm:
— “Bố mất ngủ triền miên từ ngày thằng Hải mất. Bố chỉ cần có người xoa bóp, chuyện trò… chứ bố không chịu nổi cảnh một mình.”
Tôi thở phào.
Ông già rồi, cô độc, chỉ cần hơi người. Tôi không nỡ bỏ.
Từ đó, tối nào tôi cũng sang phòng ông. Xoa vai, bóp lưng, rồi ngồi kể chuyện cho ông dễ ngủ. Hoàn toàn chỉ có vậy.
Ngay cả khi hàng xóm bắt đầu đồn thổi những điều ác ý, tôi vẫn mặc kệ.
Tin đồn bùng lên mạnh hơn bao giờ hết.
Người ta thì thầm sau lưng tôi:
— “Con dâu gì mà có bầu sau khi chồng chết?”
— “Khéo… với bố chồng chứ gì nữa.”
Tôi nghẹn lại.
Không thể thanh minh.
Không ai tin.
Tôi chỉ lặng lẽ ôm bụng bầu, đi qua những ánh mắt soi mói của cả xóm.
Đến ngày sinh, tôi mặc kệ dư luận, để bố chồng đưa vào viện. Ông nâng tôi lên xe, lo mọi thủ tục, đóng viện phí bằng đôi tay run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
Cả bệnh viện nhìn chúng tôi với ánh mắt khó hiểu.
Thằng bé có tóc nâu nhạt, da trắng, sống mũi cao rõ ràng – không giống ai trong gia đình chồng.
Một bác sĩ lớn tuổi gọi tôi lại, nhẹ giọng hỏi:
— “Chị có phải… con gái ruột của ông Vũ không?”
Tôi lắc đầu.
Bà gật gù, nói nhỏ:
— “Vậy chị không biết rồi. Ông ấy từng hiến tinh trùng khoảng 30 năm trước, cho một đợt khẩn cấp của bệnh viện vì thiếu mẫu. Đứa bé này có nét giống hồ sơ người hiến thời đó… nhưng không hoàn toàn trùng khớp. Bố đứa trẻ chắc chắn là người khác.”
Tôi chết lặng.
Đứa bé là con của em trai chồng tôi, người đã sống nhiều năm ở Úc, mắc bệnh không thể có con theo cách tự nhiên.
Anh ấy từng nhờ tôi làm mẹ mang hộ, thông qua bệnh viện, nhưng vì sợ điều tiếng trong dòng họ, sợ tôi từ chối, nên hoàn toàn giấu danh tính người cha, chỉ thông báo cho bố chồng biết để ông đứng ra chăm lo toàn bộ.
Bố chồng thương tôi, thương cháu, cũng thương đứa con út tha phương mà lại tủi phận. Ông giấu sạch mọi chuyện, để tôi không phải áp lực.
Những người từng mỉa mai tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt bẩn thỉu… giờ lại tránh né, cúi mặt.
Không ai dám mở lời xin lỗi.
Nhưng tôi cũng chẳng cần nữa.
Tôi bế con trai lên, nhìn đôi mắt nó sáng long lanh như giọt sương.
Tôi đã mất chồng.
Tôi đã bị cả làng nghi oan.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn có một đứa trẻ vô tội và đẹp đẽ để yêu thương.
Bố chồng nắm tay tôi, khẽ nói:
— “Bố xin lỗi vì đã để con chịu tiếng xấu. Nhưng con yên tâm… sự thật rồi cũng tự bảo vệ con.”
Và đúng vậy.
Không cần cãi, không cần thanh minh.
Danh dự của tôi — chính con trai tôi đã giành lại rồi.