Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Bắt vợ ngủ nhà kho vì dám cãi mẹ chồng, sáng mở cửa tôi sốc nặng
Tối hôm đó, tôi vẫn tự tin rằng vợ chẳng dám bỏ đi đâu. Nhà ngoại cách gần 500 cây số, tiền bạc trong người cô ấy thì tôi giữ hết. Ở thành phố này cô ấy chẳng quen ai, tôi nghĩ chắc chắn cô ấy chỉ biết im lặng chịu đựng.
Vợ chồng tôi quen nhau khi cùng học đại học. Khi cưới, mẹ tôi đã phản đối vì cho rằng nhà vợ xa, sau này vất vả. Bà nói phụ nữ lấy chồng mà ở xa bố mẹ thì sau này lỡ có chuyện gì cũng không ai giúp. Tôi cũng lưỡng lự, nhưng vợ lại nói rất chắc nịch:
“Anh yên tâm, làm dâu rồi bận con cái, một năm chắc gì em về ngoại được vài lần.”
Cuối cùng, mẹ tôi miễn cưỡng đồng ý cho cưới. Nhưng từ đó bà lấy cớ “nhà ngoại xa xôi” để cấm cản mỗi khi vợ tôi muốn về thăm bố mẹ ruột. Tôi thì nghĩ đi xa tốn kém, thôi thì ở nhà nội cũng được.
Nhưng cũng từ những điều nhỏ nhặt ấy mà chỉ sau 2 năm cưới nhau, nhà tôi liên tục xảy ra chuyện. Mâu thuẫn giữa mẹ chồng – nàng dâu mỗi ngày một nhiều. Ban đầu tôi còn đứng giữa giảng hòa, nhưng dần dần tôi thấy vợ… không khéo. Có mỗi chuyện làm vui lòng mẹ chồng mà cũng không làm được.
Khi con trai tôi chào đời, tính khí vợ thay đổi, nhạy cảm hơn, hai thế hệ chăm con không hợp, chuyện gì cũng va chạm. Mẹ tôi nói gì, tôi cũng bảo vợ:
“Mẹ là bà nội, bà chỉ muốn tốt cho cháu. Em nhịn một chút có thiệt gì đâu.”
Nhưng vợ vẫn không chịu, nhiều lúc khiến mẹ tôi giận đến mức đập bát đũa. Có lần mẹ ốm cả tuần mà vợ cũng không bước sang hỏi một câu. Tôi thật sự mất mặt.
Hôm đó, chúng tôi đưa con về nhà nội chơi. Về tới nhà, con tôi bị ốm, có lẽ đi đường xa, phải gió. Mẹ tôi quát vợ một trận vì không biết chăm con. Tôi thấy mẹ nói đúng, vậy mà vợ lại tỏ thái độ.
Đêm ấy con sốt cao, khóc suốt. Vợ thức trắng chăm con, còn tôi mệt quá nên lên ngủ trên nhà với bố mẹ.
Sáng sớm 5 giờ tôi dậy xuống trông con cho vợ ngủ một chút. Nhưng đúng lúc đó họ hàng bên nội đến bàn chuyện, mẹ tôi bảo vợ xuống chợ mua đồ làm ba mâm cơm, đưa cho vợ một triệu.
Tôi nói mẹ để tôi đi chợ thay cho vợ – vì cô ấy vừa thức đêm – nhưng mẹ gắt:
“Đàn ông đi chợ người ta cười vào mặt! Phụ nữ sinh ra để lo chuyện bếp núc. Gọi nó dậy.”
Nhưng gọi mãi vợ không dậy. Khi mẹ vào thúc, vợ bật dậy quát:
“Con thức đêm chăm cháu, mệt lả người, mẹ để con ngủ thêm một chút thì có chết ai đâu. Khách của mẹ chứ có phải khách con. Con là dâu chứ không phải ô sin để hầu hạ từ sáng đến tối.”
Mẹ tôi đứng chết trân. Tôi cũng sửng sốt. Vợ tôi ngày thường rất nhẫn nhịn, vậy mà hôm nay dám cãi mẹ như thế.
Quá giận, tối hôm đó tôi kéo vợ xuống nhà kho, nói cô ấy phải suy nghĩ lại lỗi lầm của mình. Tôi không cho cô ấy mang theo chăn gối. Tôi tự nhủ rằng phải dạy vợ một lần cho “ra dáng dâu con”.
Và tôi tin chắc cô ấy không thể đi đâu được.
Nhưng sáng hôm sau, khi mở cửa nhà kho — vợ tôi đã biến mất.
Tôi hốt hoảng chạy lên báo mẹ. Cả nhà lao ra ngõ tìm. Lúc đó, cô hàng xóm bước ra nói:
“Đêm qua nó khóc, tôi cho tiền để nó bắt taxi về nhà ngoại rồi. Nó nhờ tôi nhắn lại: Nhà anh đối xử với con dâu như người làm, nó không chịu được nữa. Nó sẽ ly hôn.”
Tôi chết lặng.
Tôi gọi cho vợ mãi cô ấy mới nghe. Giọng cô ấy mệt mỏi nhưng dứt khoát:
“Tôi đang ngủ ở nhà ngoại. Tôi sẽ nộp đơn ly hôn sớm. Con dưới 3 tuổi, tôi sẽ nuôi. Tài sản chia đôi.”
Mẹ tôi nghe xong thì bảo:
“Nó chỉ dọa thôi, con đừng lo.”
Nhưng tôi lại thấy tim mình lạnh toát.
Bởi lần đầu tiên, tôi sợ… sợ rằng mình đã mất vợ thật rồi.