Tôi định gõ cửa hỏi thăm, ai ngờ thấy bố chồng tôi đang đứng trước cửa, tay run run chạm vào vách tường, mắt đỏ hoe.

Tôi tên Vy, 33 tuổi, làm nhân sự ở quận 7 – TP.HCM. Tôi sống cùng chồng là Hưng và bố chồng – ông Quảng. Mẹ chồng mất sớm nên chúng tôi đón ông về ở chung để ông đỡ cô đơn.

Trong nhà có một cô giúp việc trẻ tên Liễu, 25 tuổi, quê Trà Vinh. Cô hiền lành, ít nói, làm việc sạch sẽ, chẳng bao giờ than phiền.

Một tối, tôi đi ngang hành lang thì nghe tiếng sụt sùi từ phòng cô Liễu. Tôi định gõ cửa hỏi thăm, nhưng bất ngờ thấy bố chồng đang đứng trước cửa, tay run run chạm vào vách tường, mắt đỏ hoe. Tôi sững người. Ông – người đàn ông cộc tính, nóng nảy, có thể quát anh shipper chỉ vì giao trễ 10 phút – lại đang lặng lẽ lau nước mắt trước phòng người giúp việc?

Từ hôm đó, tôi để ý ông nhiều hơn. Ông hay lấy phần ăn riêng cho Liễu, bỏ vào tô sứ thay vì tô nhựa. Ông mua thuốc bổ… nhưng chỉ đưa cho cô. Có lúc ông cầm túi trái cây, đứng trước phòng cô rất lâu mới dám gõ cửa. Ông còn hay lén nhìn cô khi cô phơi đồ hay tưới cây. Tôi bắt đầu lo, sợ ông có tình cảm đặc biệt rồi gây phiền phức cho gia đình.

Một tối, khoảng 11 giờ, tôi nghe tiếng thở dốc và tiếng ho khan trong phòng Liễu. Tôi gõ cửa nhưng không ai đáp. Cửa khóa trong. Đúng lúc ấy, bố chồng loạng choạng chạy đến, lấy ngay chìa dự phòng mở cửa. Cô Liễu nằm co ro, môi tím tái, mồ hôi ướt đẫm. Ông Quảng vội đặt tay lên trán cô và nói như nghẹn lại: “Nó sốt cao rồi… lại lên cơn nữa.”

Tôi ngạc nhiên: “Cơn gì? Bố biết chuyện bệnh của cô ấy sao?”
Ông im lặng, một sự im lặng nặng nề.

Đưa cô vào viện, bác sĩ nói cô bị tim bẩm sinh, hay lên cơn khó thở và tụt huyết áp. Nếu không uống thuốc và tái khám đều đặn sẽ rất nguy hiểm. Hóa ra cô giấu bệnh vì sợ mất việc. Khi tỉnh, Liễu vừa thấy ông Quảng liền bật khóc, xin lỗi vì không muốn ai lo cho mình. Ông chỉ thở dài, trách nhẹ: “Con ngốc… bệnh vậy sao không nói?”

Lúc khai thông tin nhập viện, tôi cầm giấy tờ của Liễu và chú ý đến tên mẹ: Nguyễn Kim Oanh. Cái tên làm tôi giật mình. Tôi lục lại album gia đình và tìm thấy một tấm ảnh cũ: một cô gái trẻ đứng cạnh bố chồng tôi lúc ông còn thanh niên. Đằng sau ảnh ghi: “Quảng – Oanh. 1981.”
Tên trong giấy tờ của Liễu và tên người trong ảnh trùng nhau.

Chiều hôm sau, tôi hỏi bố chồng:
– Bố… có quen người tên Oanh không?

Ông giật mình mạnh đến mức đánh rơi tách trà. Tôi kể hết những gì mình tìm được. Một lúc lâu, ông mới nói: Oanh là người ông từng muốn cưới. Nhưng khi đó vợ ông – mẹ của Hưng – báo tin có thai. Oanh biết chuyện, lặng lẽ rời khỏi Sài Gòn mà không nói lời nào. Ông tìm mãi không ra.

Rồi ông nói nhỏ, như thổn thức nhiều năm:
– Liễu… là con của Oanh.

Tôi chết lặng.

Ông kể rằng ngày Liễu đến xin việc, chỉ nhìn tên mẹ cô trên chứng minh mà tim ông như bị bóp nghẹt. Ông không dám hỏi, sợ mình nghĩ sai, nhưng càng nhìn Liễu càng thấy giống Oanh khi trẻ.

Tối đó, khi Liễu đã khỏe một chút, tôi quyết định nói thẳng. Cô nói mẹ chưa bao giờ kể về cha ruột, chỉ bảo ba mất sớm. Ông Quảng run rẩy, hỏi cô liệu có giận nếu biết sự thật không. Liễu ngạc nhiên, chưa kịp hiểu gì thì ông bật khóc:
– Ba con… là ba đây.

Liễu tròn mắt nhưng không hoảng loạn. Cô mở túi, lấy ra một lá thư cũ mẹ để lại:

“Ngọc Liễu của mẹ,
Nếu một ngày con gặp người tên Quảng, hãy nói với ông ấy:
Oanh chưa bao giờ trách.
Oanh chỉ sợ ông ấy đau lòng khi biết sự thật:
Liễu… không phải con của Quảng.
Con là đứa bé Oanh nhận nuôi khi bị bỏ rơi.
Con hãy sống tử tế.
Đừng tìm cha ruột.
Mẹ yêu con.
– Oanh.”

Ông Quảng gần như sụp xuống khi nghe đến dòng “không phải con của Quảng”. Nhưng Liễu nắm lấy tay ông và nói:
– Dù không phải cha ruột… con chưa từng được ai thương như cách bố thương con.

Ông ôm cô thật chặt:
– Con là con của Oanh… thì cũng là con của bố.

Sau hôm đó, ông nhận Liễu làm con nuôi. Hưng gọi Liễu là em. Tôi cũng gọi cô là em gái. Chúng tôi lo cho việc chữa bệnh của cô đàng hoàng. Cô dần khỏe lại, tươi tắn đúng tuổi đôi mươi.

Một lần, tôi thấy ông Quảng đứng trước bàn thờ mẹ chồng, thắp hương. Ông khẽ nói:
– Oanh ơi… tôi trả được món nợ với bà rồi.

Tôi hiểu: đôi khi số phận nghiệt ngã không nhằm trừng phạt ai. Nó chờ chúng ta mở lòng để chữa lành.

Câu chuyện bắt đầu từ khoảnh khắc khiến tôi tưởng điều tệ hại đang xảy ra. Nhưng hóa ra, đó là lúc một người cha lau đi giọt nước mắt vì thương đứa con mà ông chưa từng dám nhận. Và tôi hiểu rằng: có những bí mật của người già không sinh ra để giấu – mà để chờ người trẻ đủ trưởng thành để cảm thông.


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *