“Ngày tôi đưa 3 tỷ để mua chữ ký… cũng là ngày tôi đánh mất người phụ nữ duy nhất từng cứu mình.”

“Ngày tôi đưa 3 tỷ để mua chữ ký… cũng là ngày tôi đánh mất người phụ nữ duy nhất từng cứu mình.”


1. Khi đàn ông quen được yêu thương quá nhiều

Tên tôi là Nguyễn Minh Huy, 35 tuổi, giám đốc một công ty xây dựng tầm trung ở Đà Nẵng.
Nhìn từ bên ngoài, ai cũng nói tôi đủ đầy: sự nghiệp ổn định, nhà cửa khang trang, và một người vợ hiền lành đến mức nhiều khi tôi… chán.

Chính cái sự hiền ấy khiến tôi nghĩ rằng:

“Cô ấy sẽ không bao giờ bỏ mình.”
Và tôi bắt đầu cho mình quyền sai.

Cho đến khi tôi gặp Vy – trẻ, táo bạo, và khéo nịnh bợ đàn ông.
Tôi tưởng mình “đáng được yêu hơn thế”, và lao như thiêu thân vào thứ ảo giác ngọt ngào mà Vy tạo ra.


2. Ngày tôi vứt lên bàn 3 tỷ và tờ đơn ly hôn

Hôm đó trời mưa.
Lan – vợ tôi – đang phơi quần áo ngoài hiên, áo xăn đến khuỷu tay. Nhìn cảnh đó, lòng tôi có chút áy náy… nhưng tôi gạt đi.

Tôi quăng túi giấy lên bàn:

“Ký đi. Đây là 3 tỷ. Chúng ta kết thúc.”

Lan đứng sững.
Cô không khóc. Không van xin. Không chất vấn.

Cô chỉ hỏi một câu rất nhẹ:

“Anh quyết vậy thật sao?”

Tôi gật đầu.

Lan vào phòng, cầm ra cây bút, ký một cách bình tĩnh đến đáng sợ.

Cô đẩy tờ đơn lại:

“Chúc anh hạnh phúc.”

Và tôi rời khỏi căn nhà ấy như thể mình vừa trút được gánh nặng.

Vy đang chờ tôi ở dưới sảnh.

Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi không hiểu nổi… vì sao sự im lặng của Lan lại khiến tôi khó chịu đến vậy.


3. Tuần lễ “tự do” và sự thật lộ ra từng ngày

Ba ngày đầu, Vy ngọt như mật.
Nhưng đến ngày thứ tư, thứ năm… mọi thứ bắt đầu có mùi lạ.

Vy thì thào gọi điện cho ai đó:

— “Ổn rồi. Chỉ chờ hắn ký hết vài hồ sơ nữa…”

Tôi hỏi thì cô ta bảo là “khách hàng”.

Tôi tin.

Cho đến khi kế toán công ty gọi cho tôi:

— “Anh Huy! Hồ sơ chuyển nhượng cổ phần mà anh ký… có vấn đề! Đối tác vừa rút vốn, công ty đang sập rồi!”

Tôi choáng:
— “Tôi ký lúc nào?!”
— “Lúc chị Vy đưa anh ký giấy mở chi nhánh mới đó!”

Tôi bủn rủn.

Tối đó, tôi hỏi Vy.

Cô ta chỉ cười nhạt:
“Anh ký rồi, giờ anh phải chịu.”

Ánh mắt Vy lúc ấy… là một người xa lạ hoàn toàn.


4. Ngày thứ bảy: Tôi biết sự thật về người vợ đã rời đi

Sáng sớm, bạn thân của tôi – Dũng – gõ cửa.

Anh nhìn tôi như nhìn một thằng ngu:

— “Huy, mày có biết Lan đã cứu công ty mày sáu tháng trước không?”

Tôi lắc đầu.

— “Đợt đó nhà cung cấp siết nợ. Lan đưa tao 3 tỷ để xoay cho mày. Nếu không, công ty của mày phá sản rồi.”

Tôi đứng chết lặng.

Dũng nói tiếp:

— “Lan đi làm thêm, bán đồ, cầm cả mảnh đất bố mẹ để lại. Cổ không cho tao kể vì sợ mày tự áy náy và làm bậy.”

3 tỷ đó…
Chính là số tiền tôi ném vào mặt cô để đòi ly hôn.

Ngay lúc đó, ngân hàng gọi:

— “Tài khoản công ty bị rút hết. Người giao dịch là Trần Bảo Vy theo giấy ủy quyền… có chữ ký của anh.”

Tôi ngồi sụp xuống.

Cả công ty, cả tiền bạc, cả cuộc hôn nhân…
Tất cả sụp cùng một lúc.


5. Tôi đi tìm Lan – như tìm vết thương của chính mình

Lan biến mất.
Không ở căn hộ, không ở công ty, không về quê.

Tôi hoảng loạn.

Nhưng đêm đó, mưa tạt trắng cầu Rồng, và tôi thấy một người ngồi co ro dưới mái hiên – chiếc áo khoác cũ, mái tóc rối, đôi môi tái:

Là Lan.

Cô gầy đi như chỉ còn một nửa.

Tôi bước đến:
— “Tại sao em bỏ đi mà không nói gì?”

Lan nhìn xuống dòng nước:
— “Vì nói hay không… cũng có gì khác đâu.”

Tôi hỏi về 3 tỷ.
Cô cười, yếu lắm:

— “Anh chọn rẽ sang hướng khác rồi, Huy. Em không muốn giữ anh lại bằng sự biết ơn.”

Tôi run lên:
— “Em… bệnh à?”

Cô im lặng rất lâu rồi nói:

“Ung thư tuyến giáp giai đoạn đầu.”
— “Em định điều trị, nhưng khi công ty anh gặp khó khăn… em không muốn làm gánh nặng.”

Tôi ôm cô, lần đầu tiên sau chín năm chung sống, tôi sợ mất cô đến tuyệt vọng.

Nhưng Lan đặt tay lên ngực tôi:

— “Huy… thứ anh dành cho em giờ không phải tình yêu. Là tội lỗi.”
— “Anh cần học cách đứng lại bằng đôi chân của mình.”
— “Còn em, em cần bình yên.”

Lan đứng dậy, mỉm cười rất nhẹ:

“Chúng ta… nên dừng lại.”

Và cô bước đi trong mưa, nhỏ dần, nhỏ dần…
Giống như những năm tháng cô âm thầm đứng sau lưng tôi.


6. Hậu kết

Tôi vực lại công ty. Chậm, nhưng chắc.

Tôi gửi tiền viện phí cho Lan qua mẹ cô – không để lại tên.
Cô nói: “Đừng xuất hiện nữa.”

Tôi nghe lời.

Không phải vì tôi hết yêu, mà vì:

Điều cuối cùng tôi có thể làm cho Lan,
là không làm cô tổn thương thêm nữa.

Lan điều trị tốt.
Tôi sống giản dị hơn, biết ơn hơn.

Đôi khi nhìn trời mưa, tôi lại nhớ khoảnh khắc ấy –
ngày tôi đưa 3 tỷ để mua chữ ký…

Hóa ra chính là ngày tôi tự tay đánh mất người phụ nữ đã dùng chính 3 tỷ đó để cứu mình khỏi phá sản.

Và đau nhất…

Không phải cô ấy rời đi.
Mà là cô ấy chưa bao giờ trách tôi một lời.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *