MẸ CHỒNG ĐUỔI TÔI RA KHỎI NHÀ GIỮA MƯA LỚN

MẸ CHỒNG ĐUỔI TÔI RA KHỎI NHÀ GIỮA MƯA LỚN – SÁNG HÔM SAU CÔNG TY CHỒNG CŨ PHÁ SẢN, LỜI LUẬT SƯ KHIẾN CẢ NHÀ HỌ CHẾT LẶNG

Trời đổ mưa như trút, gió quất vào mặt rát buốt. Tiếng sấm rền vang át cả tiếng tôi khóc nghẹn. Tôi đứng trước cánh cổng sắt lạnh ngắt, tay chỉ ôm một túi đồ ít ỏi. Chiếc váy cưới tôi từng trân trọng treo trong tủ, giờ chỉ còn là một ký ức đau buốt nơi lồng ngực.

Loại đàn bà vô phúc, cút khỏi nhà tôi đi!

Tiếng mẹ chồng gào lên, sắc lạnh như dao. Bà đứng trên hiên, tay chỉ thẳng vào tôi như chỉ vào một thứ ô uế. Ánh mắt khinh miệt đó… tôi nghĩ suốt đời cũng không quên được.

Tôi quay sang nhìn chồng – người đàn ông từng thề sẽ che chở cho tôi suốt đời. Anh ta đứng lặng trên bậc thềm, tay đút túi quần, ánh mắt lạnh tanh. Không một lời bênh vực. Không một chút thương xót.

Em… em không làm gì sai… – tôi cố đáp, giọng run rẩy.

Mẹ chồng quát lớn:

Không sai à? Con dâu nhà này mà không đẻ được thì để làm gì? Nhà tôi không nuôi đồ vô dụng!

Tôi cúi đầu, bàn tay siết chặt tờ giấy xét nghiệm đã nhàu nát trong lòng bàn tay. Tờ giấy chứng minh chính con trai bà mới là người vô sinh. Còn tôi hoàn toàn khỏe mạnh.

Nhưng tôi chưa từng nói. Tôi giấu đi, vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, vì tin rằng chỉ cần tình yêu đủ lớn thì cả hai sẽ cùng vượt qua. Tôi nghĩ mình bao dung, nhưng hóa ra chỉ là ngây thơ.

Mưa nặng hạt hơn, xối thẳng xuống đầu. Tôi không còn gì ngoài nỗi tủi nhục đang quấn lấy toàn thân.

Đêm đó, tôi lê bước trong mưa. Mỗi bước đi là một nhát dao cứa vào tim. Tôi đã mất tất cả – nhà, chồng, và niềm tin vào tình người.


Ba năm sau ly hôn – tôi trở lại

Một tháng sau đêm mưa ấy, tôi nộp đơn ly hôn. Anh ta ký ngay lập tức, không do dự.

Trong phòng làm việc của luật sư, giọng anh ta thản nhiên đến lạnh người:

Cô muốn bao nhiêu, tôi chuyển. Nhưng từ giờ, đừng liên lạc với tôi nữa.

Tôi cười nhẹ.

– Tôi không cần tiền. Tôi chỉ cần tự do.

Ly hôn xong, tôi rời thành phố. Không ai biết rằng, trước khi lấy anh ta, tôi từng là kiến trúc sư trẻ được hàng loạt công ty săn đón. Tôi từng từ bỏ sự nghiệp để làm dâu, để xây dựng gia đình. Bây giờ, tôi quyết định lấy lại tất cả.

Tôi vào làm tại một công ty kiến trúc nhỏ, bắt đầu lại từ con số không. Tôi làm không ngừng nghỉ: ngày ở văn phòng, đêm vẽ thiết kế nhận thêm dự án ngoài. Cứ thế trong ba năm, tôi từ nhân viên bình thường trở thành giám đốc chi nhánh của Tập đoàn Phoenix – một tập đoàn kiến trúc và đầu tư lớn nhất khu vực.

Và trụ sở chi nhánh được mở… ngay tại thành phố nơi chồng cũ tôi đang sống.

Ở một góc nào đó trong lòng, tôi biết đây là cách cuộc đời khép vòng tròn nhân quả.


Sự sụp đổ của nhà anh ta

Chồng cũ tôi sau ly hôn cưới người khác. Nhờ tiền mẹ cho, anh ta mở công ty Hưng Thịnh. Ngoài mặt thì phồn thịnh, sang giàu, tiệc tùng xa hoa.

Cho đến một buổi sáng.

Báo tài chính đăng dòng tít lớn:

“Công ty Hưng Thịnh bị điều tra gian lận tài chính. Chủ tịch Lâm Minh đối mặt án tù.”

Tôi cầm tờ báo, lòng lặng đi. Không vui, không buồn. Chỉ thấy như đang đứng giữa một ngã rẽ mà mình từng biết sẽ đến.

Chưa đầy 24 giờ sau, tập đoàn tôi nhận được yêu cầu họp từ công ty Hưng Thịnh. Họ muốn thương lượng khoản nợ hơn 50 tỷ đồng – số tiền mẹ chồng cũ tôi từng dùng quan hệ để trì hoãn thanh toán.

Lần này, họ không còn trốn được nữa.


Khoảnh khắc họ nhìn thấy tôi

Buổi sáng hôm đó, tôi bước vào phòng họp với bộ vest trắng, mái tóc búi gọn, gương mặt bình thản.

Cánh cửa mở.

Mẹ chồng cũ tôi chết lặng. Miệng bà há ra nhưng không thốt nổi từ nào.

Chồng cũ tôi đứng đó, mặt trắng bệt như người mất hồn.

Cô… cô là… – bà run rẩy hỏi.

Tôi mỉm cười nhẹ:

Tôi là Nguyễn An – Giám đốc chi nhánh Tập đoàn Phoenix. Hôm nay, tôi đến làm việc về khoản nợ 50 tỷ đồng mà bên bà đang chậm thanh toán.

Cả căn phòng rơi vào im lặng tuyệt đối.

Mẹ chồng cũ gần như sụp xuống ghế.

Chồng cũ tôi cố đứng vững nhưng ánh mắt thì hoảng loạn. Anh ta lắp bắp:

– An… em…

Tôi cắt lời:

Bà còn nhớ không? Ba năm trước, bà đuổi tôi ra khỏi nhà giữa trời mưa. Cũng tốt. Nếu không có ngày hôm đó, chưa chắc tôi đã có ngày hôm nay.

Luật sư của tôi đứng lên, đặt tài liệu xuống bàn:

– Thưa bà, theo điều khoản hợp đồng, nếu không thanh toán trước 9 giờ sáng nay, toàn bộ tài sản thế chấp – bao gồm trụ sở công ty và hai bất động sản đứng tên bà – sẽ bị tịch thu.

Mẹ chồng cũ tái mét.

Chồng cũ tôi chụp lấy tay tôi, giọng nghẹn:

– An… anh sai rồi. Anh xin em một lần thôi. Xin em cứu anh…

Tôi nhìn anh ta. Mọi hận thù đã nguội từ lâu, chỉ còn sự trống rỗng.

Tôi không trả thù anh. Tất cả chỉ là nhân quả. Anh quên à? Chính anh từng nói tôi không xứng đáng với gia đình anh. Hôm nay, tôi chỉ để luật pháp nói hộ – thay vì nước mắt.

Không còn cách nào khác, họ phải ký.

Khoảnh khắc bút chạm giấy, tôi nghe tiếng thở dài nghẹn ngào của bà ta – người từng đuổi tôi như đuổi kẻ ăn xin.


Cánh cửa cũ – giờ thuộc về tôi

Chiều hôm đó, tôi đứng trước cổng căn biệt thự từng đẩy tôi ra giữa mưa.

Trời lại đổ mưa – nhẹ thôi, như một lời thì thầm của số phận.

Tấm bảng mới dựng trước cổng ghi:

“Trụ sở Chi nhánh Tập đoàn Phoenix – Khu vực phía Bắc.”

Tôi nhìn một lần cuối, rồi quay đi.

Không oán.
Không giận.
Không hả hê.

Chỉ bình thản.

Vì tôi hiểu rằng:
Sự trả thù ngọt ngào nhất, không phải là làm người khác đau khổ… mà là chứng minh rằng họ đã sai khi coi thường mình.

Và tôi đã làm được điều đó – bằng bản lĩnh, không phải hận thù.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *