Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

“Con ơi là con ơi…”
Tiếng kêu ấy của người mẹ, đến giờ những người chứng kiến vẫn còn rùng mình khi nhớ lại. Nó không chỉ là tiếng khóc, mà là tiếng đứt từng đoạn ruột, nghẹn từng hơi thở, vỡ từng mảng trái tim.
Buổi chiều hôm ấy tưởng chỉ là một buổi chiều bình thường—một buổi chiều mà con gái nhỏ ríu rít nắm tay mẹ:
“Mẹ ơi, mua cho con gói bánh con thích nha!”
Người mẹ bật cười, vuốt tóc con:
“Được rồi, đứng trước sân chơi, để mẹ chạy ra đầu ngõ mua rồi về liền.”
Nhà ngay sát tiệm tạp hóa. Chỉ một đoạn ngắn.
Chỉ vài phút thôi.
Chỉ đúng một lúc quay lưng.
Và người mẹ không hề nghĩ rằng chỉ vài bước chân ấy đã đẩy cả cuộc đời mình vào vực thẳm.
Khi trở về, người mẹ thấy đám đông tụ tập trước sân.
Ban đầu, mẹ tưởng có ai bị té ngã hay đánh nhau. Nhưng chỉ đến khi nghe tiếng ai đó nghẹn ngào:
“Trời ơi… con bé kìa…”
Mẹ mới sụp xuống.
Con gái nhỏ của mẹ nằm bất động trên nền đất. Khuôn mặt bé xíu trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ trưa. Nhưng bàn tay con—bàn tay từng bấu lấy áo mẹ mỗi tối—nay lạnh ngắt.
Người mẹ lao đến ôm con vào lòng, run rẩy lay:
“Con ơi! Con ơi dậy đi con! Con muốn ăn bánh mà, mẹ mua rồi đây nè… dậy đi con…”
Nhưng con im lặng.
Im lặng đến đáng sợ.
Im lặng như đáp lại cả trời sụp đổ phía sau lưng mẹ.
Rồi hàng xóm bắt đầu kể. Từng câu, từng chữ như dao cứa vào tim.
Họ bảo rằng khi thấy con có biểu hiện bất thường, ngã quỵ, thằng bé 13 tuổi—đứa anh họ được mẹ nhờ trông chừng—đứng bên cạnh, hoảng loạn nhưng lại xen lẫn vẻ sợ sệt lạ lùng.
Và khi người lớn gặng hỏi nó chuyện gì đã xảy ra, nó chỉ cúi đầu, miệng lắp bắp những câu không ai dám tin.
Người lớn hô hoán, chạy đến cứu con, nhưng tất cả đều đã quá muộn…
Người mẹ nghe đến đó thì lịm đi.
Cả cơ thể bà như bị ai rút hết sức. Đầu óc quay cuồng. Tai ù đặc. Bà ngã quỵ ôm chặt lấy con như thể chỉ cần buông ra thôi, con sẽ đi mất mãi mãi.
Bà gào lên giữa đám đông:
“Trời ơi… con tôi… mẹ chỉ rời mắt có một lúc thôi mà… mẹ xin lỗi con… mẹ xin lỗi…”
Tiếng khóc ấy khiến hàng xóm phải quay đi, không ai nén được nước mắt. Có người lặng lẽ che mặt. Có người run rẩy. Có người giận dữ đến mức tay nắm chặt đến bật máu.
Cả làng rúng động. Một đứa trẻ 13 tuổi gây ra bi kịch quá sức tưởng tượng. Một đứa bé ngây thơ mất đi tương lai chỉ vì vài phút mẹ vắng nhà.
Tối hôm đó, ánh đèn trong căn nhà nhỏ vẫn sáng, nhưng mọi người đều biết—trái tim người mẹ thì đã tắt.
Bà ngồi bên con, ôm chặt đứa bé như thể chỉ cần lơi tay là cả thế giới sẽ rơi xuống.
Bà thì thầm trong đôi mắt vô hồn:
“Con ơi… mẹ mua bánh cho con rồi nè… con thích mà… Sao không dậy nữa hả con… Con để mẹ sống sao đây…”
Không ai dám bước vào.
Không ai dám nói gì.
Chỉ có tiếng gió thổi qua hiên nhà, và tiếng nức nở đến nghẹn của người mẹ mất con.
Bi kịch ấy không chỉ cướp đi sinh mạng của một đứa trẻ.
Nó cướp đi niềm tin của một người mẹ.
Cướp đi sự bình yên của cả xóm làng.
Và để lại một bài học đau đến tận cùng:
Chỉ một phút lơ là… đôi khi phải trả giá bằng cả cuộc đời.