CHÚ RỂ BIẾN MẤT TRƯỚC NGÀY CƯỚI 1 NGÀY – SỰ THẬT KHIẾN CẢ GIA ĐÌNH BẬT KHÓC

CHÚ RỂ BIẾN MẤT TRƯỚC NGÀY CƯỚI 1 NGÀY – SỰ THẬT KHIẾN CẢ GIA ĐÌNH BẬT KHÓC

Ánh chiều tà rơi xiên qua ô cửa kính, nhuộm vàng chiếc váy cưới trắng tinh khôi đang treo lặng lẽ trong tủ. Cả căn phòng thơm mùi hoa hồng mà An đã tỉ mỉ đặt ở mọi góc nhỏ. Ngày mai là ngày trọng đại – ngày cô và Thanh chính thức nên vợ thành chồng sau ba năm yêu nhau, vượt qua bao sóng gió.

Mọi thứ đã sẵn sàng. Thiệp mời đã được phát, menu đã chọn kỹ, họ hàng từ xa cũng về gần đủ. Chỉ còn một điều… chú rể lại bỗng dưng biến mất.

An đang ngồi kiểm tra lại danh sách khách mời thì điện thoại của Thanh bất ngờ đổ chuông. Anh vừa nhấc máy, giọng mẹ bên kia nghe có vẻ hoảng loạn:

– “Con có biết Thanh đang ở đâu không? Nó đi từ sáng, bảo lên biệt thự nghỉ dưỡng của người quen để lấy mấy món đồ trang trí. Từ lúc đi đến giờ không ai liên lạc được.”

An lập tức quay sang nhìn Thanh – mặt anh tái nhợt. Anh đặt chậm rãi điện thoại xuống bàn, cổ họng nghẹn lại.

– “An… mẹ anh bảo Thanh mất liên lạc từ sáng.”

Tim An nhói lên. Lúc đó, cô chỉ nghĩ: Không thể nào. Ngày cưới đến nơi rồi, sao Thanh lại… biến mất?

1. CUỘC TÌM KIẾM TRONG HOẢNG LOẠN

An và Thanh (anh trai của Thanh) vội vã phóng xe sang nhà chú rể. Chiếc xe máy của Thanh vẫn dựng đó, chìa khóa treo ngay móc, tất cả đồ đạc còn nguyên vẹn. Cả căn phòng không có dấu hiệu bị lục lọi, không có bất kỳ manh mối nào.

– “Hay em gọi lại thử?” – mẹ Thanh nói trong tuyệt vọng.

Nhưng mọi cuộc gọi đều rơi vào im lặng. Messenger không vào được, điện thoại tắt nguồn từ nhiều giờ trước.

An cố giữ bình tĩnh, dù đôi tay run lên từng đợt. Cô kiểm tra hộp nhẫn cưới của Thanh – chiếc nhẫn vẫn nằm im trong hộp nhung, sáng lấp lánh. Một người bỏ trốn trước đám cưới sẽ không để lại vật quan trọng nhất như thế này.

Cả gia đình bắt đầu chia nhau đi tìm. Họ đến biệt thự nghỉ dưỡng – nơi Thanh nói sẽ đến – nhưng bảo vệ cho biết từ sáng đến chiều không hề thấy ai giống anh. Không camera nào ghi lại hình ảnh của Thanh.

Tin đồn “chú rể mất tích trước ngày cưới” lan nhanh khắp xóm. Một vài người buông lời không hay:

– “Chắc nó sợ cưới rồi trốn đấy.”
– “Hoặc có người khác…”

An nghe mà tim đau thắt, nhưng cô vẫn tin vào con người của Thanh. Thanh không phải kiểu người bội ước. Không phải anh.

2. DẤU HIỆU DUY NHẤT: CHIẾC USB BỤI MỜ

Đám cưới buộc phải hoãn lại. Tấm bảng “Lễ thành hôn” bị tháo xuống, đặt tạm bên góc sân. Mẹ Thanh khóc đỏ cả mắt. Cha Thanh im lặng, hút thuốc liên tục. Mọi người nhìn An, thương cô nhưng không ai biết phải an ủi thế nào.

An không khóc. Cô chỉ nói đúng một câu:

– “Em sẽ tự đi tìm anh ấy.”

Vài ngày sau, khi dọn lại bàn làm việc của Thanh, An vô tình tìm thấy một chiếc USB cũ bị kẹt trong ngăn kéo. Cô cắm vào máy tính. Có duy nhất một file:

“Dự án Cuộc đời.”

An mở ra – và trái tim cô thắt lại.

Trên màn hình là hình ảnh một vùng quê nghèo. Một ngôi trường xuống cấp trầm trọng. Những đứa trẻ nhem nhuốc đang đọc từng trang sách rách nát, vậy mà ánh mắt vẫn sáng lên một cách lạ thường.

Rồi giọng Thanh vang lên, trầm ấm, hơi run:

– “An à… Nếu em đang xem video này, có lẽ anh đang bận rộn ‘hoàn thành’ món quà cưới của chúng ta.”

An bật khóc ngay câu đầu tiên.

Trong video, Thanh kể về một ước mơ từ thuở nhỏ – xây dựng một ngôi trường tử tế cho trẻ em vùng cao. Ngôi trường ở bản Làng Sương sắp bị thu hồi để làm khu nghỉ dưỡng. Thanh đã âm thầm gom góp, vay mượn và dùng toàn bộ tiền tiết kiệm để mua lại mảnh đất này.

– “Anh muốn món quà cưới của chúng ta là một di sản. Một khởi đầu ý nghĩa hơn mọi thứ vật chất. Đám cưới có thể hoãn, nhưng không thể để ước mơ này dở dang.”

Lúc đó, An hiểu: Thanh không mất tích. Anh đang chiến đấu một mình với thời gian.

3. HÀNH TRÌNH LÊN LÀNG SƯƠNG

Không chần chừ, An xin cha mẹ đi cùng lên Làng Sương để tìm Thanh. Đường đi gập ghềnh, xe phải vượt qua những con dốc cao và sương mù dày đặc. Lúc xe vừa lên đến đỉnh đèo, trời đã tối. Ánh trăng mờ soi xuống thung lũng xanh mướt phía dưới.

Từ xa, An thấy những ánh đèn nhỏ lập lòe như đom đóm.

Khi xe đến gần, cô nhìn thấy Thanh – người đàn ông mà cô yêu – đang mặc bộ đồ lao động, chân lấm bùn, tay bê từng viên gạch. Bên cạnh anh là vài người dân địa phương đang cùng nhau đào đất, dựng cột, kéo vữa.

Thanh ngẩng lên. Nhìn thấy An, anh chết sững vài giây rồi chạy thật nhanh lại.

An bật khóc ngay khi chạm vào vòng tay anh.

– “Anh… biết em lo đến mức nào không?”
– “Anh xin lỗi… Anh không muốn em lo, anh tính xong xuôi sẽ đưa em lên đây bất ngờ.”
– “Anh tắt điện thoại để làm em khỏi lo… nhưng lại làm em lo đến chết!” – An vừa khóc vừa cười, đánh nhẹ vào vai anh.

Thanh ôm cô thật chặt.

– “Anh muốn món quà cưới của chúng ta thật đáng nhớ. Nhưng anh không ngờ giấy tờ đất lại phát sinh vấn đề gấp. Nếu anh không lên đây ngay, người ta sẽ xây resort và ước mơ này tan thành mây khói.”
– “Thế nên anh biến mất… trước ngày cưới một ngày?”
– “Anh xin lỗi, An.”

An nhìn quanh. Ngôi trường đang chỉ mới là nền móng. Nhưng lũ trẻ trong làng đứng vây xung quanh, ánh mắt háo hức, vui sướng khi thấy An và Thanh ôm nhau.

Lúc đó, cô hiểu rằng: đây không chỉ là ước mơ của Thanh – mà là ước mơ của cả bản làng.

4. MỘT ĐÁM CƯỚI ĐẶC BIỆT – TRONG TIẾNG CƯỜI CỦA 50 ĐỨA TRẺ

Hai tuần sau, ngôi trường hoàn thành được phần thô. Thanh mời toàn bộ họ hàng, bạn bè, người thân lên Làng Sương để tổ chức đám cưới ngay tại sân trường.

Không sảnh cưới lung linh. Không nhạc sống rộn ràng. Nhưng cảnh tượng đẹp đến nghẹn lòng.

An mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi. Thanh khoác bộ vest giản dị. Xung quanh họ là:

– những bông hoa dại hái từ triền núi
– bàn ghế làm từ tre
– và hơn 50 đứa trẻ vùng cao ngồi thành hàng, líu lo như chim non

Hai bên gia đình đều xúc động. Không ai ngờ đám cưới lại… đẹp theo cách lạ lùng đến vậy.

Khi Thanh và An trao nhẫn cho nhau, gió rì rào thổi qua rừng cây, như thể thiên nhiên đang chúc phúc cho họ.

Sau lời thề, An bước lên bục giảng – nay được trang trí bằng hoa rừng – và nói:

– “Món quà cưới của chúng ta không phải là vàng bạc, không phải là xe hơi hay nhà mới. Mà là một ngôi trường – Ngôi Nhà Tri Thức. Từ hôm nay, đây không chỉ là nơi chúng ta bắt đầu, mà còn là nơi gieo mầm ước mơ cho nhiều thế hệ.”

Mẹ Thanh khóc. Cha Thanh quay mặt đi lau nước mắt. Ngay cả mấy người thợ còn nghẹn ngào.

5. LỜI HỨA BÉN RỄ Ở SÂN TRƯỜNG

Sau lễ cưới, Thanh và An cùng nhau trồng một cây phượng vĩ giữa sân trường. Cây nhỏ xíu, nhưng xanh tươi và đầy sức sống.

– “Khi cây lớn lên, tình yêu của chúng ta cũng sẽ lớn theo.” – Thanh nói.

– “Và khi phượng nở đỏ rực, lũ trẻ sẽ nhớ rằng ngôi trường này được xây bằng tình yêu.” – An mỉm cười.

Ngày hôm ấy, An hiểu rằng:

Thanh không hề mất tích.
Anh chỉ đang xây nên một nền móng vững chắc hơn cho tương lai của họ – một tương lai không chỉ dành cho hai người, mà cho cả những đứa trẻ nơi Làng Sương.

Họ không chỉ kết hôn với nhau,
mà còn kết hôn với một sứ mệnh.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *