Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124


Buổi sáng hôm ấy trời hửng nắng, ánh nắng đầu ngày vàng nhẹ trải xuống con quốc lộ chạy ngang thị trấn. Như mọi hôm, chồng tôi gánh đôi sọt dưa nặng trĩu từ sớm tinh mơ – cả chục quả dưa căng mọng vừa nhập từ quê lên, quả nào cũng tròn, bóng, nhìn thôi đã thấy đỏ tươi trong ruột.
Anh bày dưa bên mép quốc lộ, cẩn thận lau từng quả bằng chiếc khăn đã bạc màu. Mồ hôi chảy thành dòng dưới cái nắng hắt xuống, nhưng anh vẫn nở nụ cười hiền lành mỗi khi có người đi ngang. Với anh, bán dưa không chỉ là kế sinh nhai, mà còn là niềm tự hào nhỏ bé: “Dưa quê mình ngon lắm em ạ, ngọt như lòng người ở đó.”
Khi tôi còn đang giúp anh sắp xếp lại mấy tấm bạt, thì từ xa một chiếc ô tô phóng tới với tốc độ chóng mặt. Nó lao vụt qua như muốn nuốt cả đoạn đường trước mặt, rồi bất ngờ đánh lái, ngoặt gấp ngay trước chỗ chồng tôi đang đứng. Mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Chồng tôi chỉ kịp giật mình, chưa kịp tránh thì thân người đã bị hất ngã xuống mặt đường thô ráp. Đôi sọt dưa nghiêng mạnh, dưa văng tung toé, nhiều quả lăn lóc rồi vỡ oạc. Ruột dưa đỏ tươi tràn ra, loang lổ như máu trên nền nhựa đen nóng bỏng.
Tôi chạy đến đỡ anh, tay chân anh trầy xước, áo quần dính bụi và nước dưa, nhưng may mắn không gãy xương. Chồng tôi cố đứng dậy, run run vuốt lại đôi sọt trống hoác. Tôi nhìn anh – người đàn ông hiền lành nhất đời tôi – mà như muốn nghẹn thở.
Cửa ô tô bật mở. Bước xuống là một gã đàn ông béo tốt, áo sơ mi trắng phẳng như vừa ủi xong, bụng phệ hơi chồm ra trước. Anh tưởng gã sẽ chạy đến xem mình có sao không.
Nhưng không.
Gã cúi xuống, nhặt một quả dưa còn nguyên, nhấc lên cao… rồi ném thẳng xuống đất ngay trước mặt chồng tôi.
RẦM!
Quả dưa vỡ nát, nước và ruột đỏ tung toé lên cả ống quần anh. Gã đàn ông nhếch mép cười nhạt, giọng lạnh ngắt:
– Đi đứng thế à?
Tôi nghe mà rùng mình. Chồng tôi siết chặt hai bàn tay đầy trầy xước, môi run nhưng anh cố nuốt lại cơn giận. Xung quanh bắt đầu có vài người dừng lại xem, ai cũng khó chịu nhìn gã.
Sau khi giễu cợt, gã rút ví. Không nhìn chồng tôi, không một câu xin lỗi, gã rút tờ 500 nghìn rồi… thả xuống ngay bên cạnh những quả dưa bị đâm nát.
– Đống này thì từng này tiền là được rồi.
Tờ tiền thấm nước dưa, dính đất, nằm đó như một cái tát vào lòng tự trọng.
Một người đi đường bức xúc hét lên:
– Ông đâm người ta, làm nát gánh dưa người ta mà coi như trò đùa thế hả?!
Nhưng gã chỉ cười khinh khỉnh.
Chồng tôi nhìn tờ tiền, mắt đỏ hoe, sống mũi phập phồng. Anh không nhặt. Anh đứng dậy, nhìn thẳng vào gã:
– Tiền của ông tôi không cần. Tôi cần ông xin lỗi.
Một câu nói bình thản nhưng đầy kiêu hãnh.
Gã đàn ông chẳng buồn đáp. Gã leo lên xe, đóng cửa đánh sầm, rồi phóng đi, để lại đằng sau một con đường loang lổ đỏ – màu của ruột dưa, cũng là màu của sự tủi nhục.
Một thanh niên đứng gần đó đã nhanh tay quay lại toàn bộ sự việc – từ cú đập nát quả dưa đến tờ tiền bị ném xuống. Cậu hét lớn:
– Để tôi đăng lên mạng! Kiểu người này phải bị lôi ra ánh sáng!
Chỉ vài giờ sau, đoạn clip đã lan truyền dữ dội. Hàng trăm nghìn bình luận phẫn nộ. Người ta gọi gã là “kẻ lấy dưa làm trò cười”, “kẻ có tiền nhưng không có nhân phẩm”. Vô số người kêu gọi truy tìm danh tính để xử lý.
Đêm đó, chồng tôi ngồi rất lâu trước những quả dưa hỏng còn sót lại. Anh không nói gì. Chỉ lặng lẽ nhặt những mảnh vỡ, bỏ vào sọt, từng động tác đều khiến tôi đau lòng.
Tôi nắm tay anh, bàn tay đầy chai sạn ấy vẫn run nhẹ:
– Anh… mình không để chuyện này đi qua dễ dàng đâu.
Sáng hôm sau, khi vợ chồng tôi đang thu dọn, một chiếc xe công an phường dừng lại. Ba cán bộ bước xuống, hỏi thăm và thông báo:
– Clip đã được xác minh. Người lái ô tô là giám đốc một công ty xây dựng lớn. Ông ta từng nhiều lần vi phạm luật giao thông nhưng “lọt lưới”. Lần này gây bức xúc quá, cấp trên yêu cầu xử lý nghiêm.
Chồng tôi kể lại toàn bộ. Cán bộ ghi biên bản, còn trấn an:
– Anh chị yên tâm. Không ai có quyền xúc phạm người lao động chân chính như vậy. Lần này không chìm đâu.
Ngày hôm sau, hàng loạt báo đăng tin. Dưới áp lực của cả xã hội, gã giám đốc buộc phải xuất hiện, cúi đầu xin lỗi công khai. Gã phải bồi thường gấp nhiều lần số dưa đã làm hỏng.
Nhưng tôi biết… điều đó không thể xóa được hình ảnh chồng tôi cúi xuống nhặt những quả dưa nát hôm ấy. Nó không thể xóa được nỗi nhục mà một người nghèo phải nuốt vào lòng chỉ vì kẻ kia nghĩ mình có quyền cao hơn.
Chồng tôi cầm tiền bồi thường, nhưng đôi mắt anh chỉ còn lại một nỗi buồn sâu hun hút.
Trong xã hội này, đôi khi để nhận được một lời xin lỗi tử tế, người nghèo phải đứng nhờ vào sự phẫn nộ của hàng vạn người xa lạ.
Đó là điều khiến trái tim tôi đau nhất.