Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124


Sáng sớm ngày 13 tháng 5 năm 2019, tại ấp Vĩnh Lộc — một vùng quê bán sơn địa Yên Bình thuộc xã Lộc An, tỉnh Bình Phước — sự tĩnh lặng thường ngày đã bị xé toang bởi một tiếng gào khóc thảm thiết, ai oán.
Tiếng khóc ấy phát ra từ căn nhà nhỏ của vợ chồng anh Lê Văn Nam, 32 tuổi — một người đàn ông hiền lành, chăm chỉ, nổi tiếng khắp ấp.
Âm thanh đứt ruột đó như một nhát dao chém vào không khí trong lành của buổi sớm mai, khiến những người nông dân đang chuẩn bị cho một ngày làm lụm phải sững người lại, lòng đầy hoang mang và bất an.
Những người hàng xóm sống gần nhà anh Nam là những người đầu tiên nghe thấy. Ban đầu chỉ là tiếng nấc nghẹn, nhưng chỉ vài phút sau, nó đã vỡ òa thành những tiếng gào rú điên dại, đầy tuyệt vọng. Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, vài người đàn ông vội khoác áo chạy sang xem xét.
Khi họ đến nơi, cánh cửa gỗ của căn nhà chỉ khép hờ — và cảnh tượng bên trong khiến tất cả phải chết lặng.
Chị Trần Thị Lan, 28 tuổi, người vợ có nhan sắc của anh Nam, đang quỳ sụp dưới sàn nhà. Mái tóc dài thường ngày được búi cao gọn gàng, giờ đây xõa tung, bết dính vào khuôn mặt đẫm nước mắt. Chị ta mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, hai tay đấm thùm thụp xuống nền đất, miệng không ngừng gào lên những tiếng vô hồn, đau đớn.
Trên chiếc giường tre duy nhất trong nhà, anh Lê Văn Nam nằm đó — bất động. Anh vẫn mặc bộ quần áo lao động từ hôm qua, dường như đã quá mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả và ngủ thiếp đi. Nhưng đây không phải là một giấc ngủ bình thường.
Da anh trắng bệch một cách khác thường, đôi môi đã ngả sang màu tím tái. Một người hàng xóm lớn tuổi bạo dạn hơn run rẩy bước tới, đưa ngón tay lên mũi anh Nam — không một luồng hơi ấm. Ông ta hoảng hốt đặt tay lên ngực anh: lồng ngực không hề phập phồng, cơ thể đã lạnh ngắt và cứng đờ.
“Trời ơi! Thằng Nam… nó chết rồi!” — người đàn ông kêu lên một tiếng thất thanh.
Cả xóm nhỏ như nổ tung trước tin dữ. Người dân kéo đến ngày một đông, chật kín khoảng sân nhỏ trước nhà. Không khí đặc quánh lại, trộn lẫn giữa mùi ẩm mốc của căn nhà nghèo và mùi tử khí lạnh lẽo đến rợn người.
Giữa đám đông hỗn loạn, chị Trần Thị Lan sau khi được mấy người phụ nữ đỡ dậy, dường như đã bình tĩnh lại đôi chút. Chị ta vừa nức nở, vừa chỉ tay về phía cổ chân phải của chồng, giọng đứt quãng:
“Rắn… rắn cắn! Mấy bác ơi, tối qua anh ấy đi làm về khuya, mệt quá. Ăn vội bát cơm rồi lên giường ngủ say như chết. Chắc trời nóng, rắn độc bò vào nhà, nó cắn mà anh ấy không biết gì hết. Sáng nay em gọi mãi không dậy, lay người thì đã lạnh ngắt rồi…”
Câu chuyện của người vợ — dù được kể trong tiếng khóc than — lại có một sự logic đến đáng sợ. Mọi ánh mắt đổ dồn về cổ chân của anh Nam.
Dưới ánh sáng lờ mờ của buổi sớm, họ nhìn thấy rõ ràng: trên mắt cá chân của anh có hai dấu răng nhỏ xíu hằn sâu vào da, và vùng da xung quanh đã sưng tấy, chuyển sang màu tím bầm. Đó là dấu hiệu không thể nhầm lẫn của vết cắn do rắn độc gây ra.
Ở vùng quê hẻo lánh này, chuyện rắn rết bò vào nhà cắn người không phải là hiếm — đặc biệt vào những đêm mùa hạ oi nồng. Một người lao động chân tay, sau ngày làm việc kiệt sức, có thể ngủ say đến mức không biết trời đất gì — điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Câu chuyện của chị Lan, kết hợp với bằng chứng rõ ràng trên cơ thể nạn nhân, đã nhanh chóng thuyết phục được tất cả mọi người.
Một thanh niên bạo dạn trong xóm cầm lấy cây xào dài, cẩn thận khều vào gầm giường — nơi tối tăm và ẩm thấp nhất. Và rồi, một tiếng reo đầy sợ hãi vang lên:
“Có rắn! Có rắn dưới gầm giường!”
Lôi ra từ gầm giường là xác một con rắn lớn, dài hơn một mét. Trên mình có những khoang đen – vàng xen kẽ nhau rùng rợn.
Đó là rắn cặp nia, một trong những loài rắn có nọc độc thần kinh mạnh nhất, nổi tiếng ở địa phương. Đầu con rắn đã bị đập nát bét — có lẽ do chính anh Nam, trong phản xạ vô thức cuối cùng trước khi chết, đã giẫm phải.
Đến lúc này, mọi sự nghi ngờ cuối cùng, nếu có, trong đầu những người dân chất phác đã hoàn toàn tan biến.
Bằng chứng quá rõ ràng: nạn nhân, vết cắn, và “hung thủ” — con rắn độc.
Công an xã sau khi có mặt, ghi nhận hiện trường, lấy lời khai của nhân chứng, cũng đi đến kết luận sơ bộ: đây là một vụ tai nạn thương tâm do rắn độc cắn, không có dấu hiệu tội phạm.
Thi thể nạn nhân được gia đình cho phép lo liệu hậu sự. Cả ấp Vĩnh Lộc chìm trong không khí bàng hoàng, thương xót cho số phận người đàn ông hiền lành, xấu số.
Tang lễ của anh Lê Văn Nam được cử hành ngay sau đó trong căn nhà nhỏ đơn sơ. Dòng người ra vào viếng thăm không ngớt. Ai cũng xót thương cho người đàn ông trẻ tuổi, chăm chỉ làm ăn, lại đột ngột ra đi — để lại người vợ trẻ và đứa con thơ mới năm tuổi.
Trong dòng người đó, đau đớn và suy sụp nhất chính là chị Lê Thị Hoa, chị gái ruột của anh Nam. Ngay khi nhận được tin dữ, chị tức tốc bắt xe từ huyện khác về.
Nhìn thấy thi thể của đứa em trai mà mình hết mực yêu thương, chị gần như ngã quỵ. Nỗi đau mất đi người thân duy nhất khiến trái tim chị như bị bóp nghẹt. Trong suốt buổi tang lễ, chị Hoa đứng lặng lẽ một góc, mắt không rời khỏi linh cữu em trai.
Nhưng cũng chính từ góc quan sát đó, với sự nhạy cảm của một người phụ nữ và sự thấu hiểu em trai mình, chị bắt đầu nhận ra những điều bất thường — những gợn sóng ngầm đáng sợ bên dưới vẻ ngoài bi thương của đám tang…
Sự bất thường đầu tiên đến từ chính cô em dâu – Trần Thị Lan.
Lan vẫn ở đó, ngay bên cạnh linh cữu, khóc lóc vật vã. Ả kể lể về những kỷ niệm với người chồng đã khuất, về những dự định còn dang dở. Tiếng khóc của ả rất to, rất thê lương, khiến nhiều người rơi nước mắt. Ai cũng thương cảm cho người vợ trẻ vì quá yêu chồng mà đau đớn đến mức gần như mất trí.
Thế nhưng, trong mắt chị Hoa, màn kịch đó lại có quá nhiều điểm sơ hở.
Chị để ý thấy Lan khóc rất to, gào rất thảm, nhưng đôi mắt ả lại gần như khô khốc. Ả chỉ gào lên, vật vã khi có đông người xung quanh. Còn những lúc vắng vẻ, khi nghĩ không ai để ý, ả lại ngồi im, ánh mắt đờ đẫn trống rỗng — một sự trống rỗng không hề có nỗi đau.
Sự bất thường thứ hai, và cũng là điều khiến chị Hoa ghê tởm nhất, đến từ một người hàng xóm — Nguyễn Thanh Bình, người đàn ông ngoài 30 tuổi, nhà ở gần đó.
Bình là kẻ khá giả, có tiếng ăn chơi trong vùng. Từ lâu, đã có những lời đồn về mối quan hệ bất chính giữa hắn và Lan. Trước đây, chị Hoa vẫn luôn gạt đi, cho rằng đó chỉ là lời đơm đặt ác ý. Nhưng hôm nay, thái độ của Bình khiến chị không thể không nghi ngờ.
Hắn có mặt từ rất sớm và hành động một cách sốt sắng, nhiệt tình đến mức bất thường. Hắn chạy ra chạy vào lo toan mọi việc: từ dựng rạp, kê bàn ghế cho đến việc tiếp khách, ghi sổ tang — như thể hắn mới là chủ nhà.
Hắn luôn đứng sát bên cạnh Lan, luôn miệng an ủi bằng những lời lẽ thân mật quá mức cần thiết. Và điều khiến chị Hoa rùng mình nhất là: mỗi lần Lan kêu khóc đến ngất lịm, người đỡ lấy ả không phải là phụ nữ, mà lại chính là Nguyễn Thanh Bình.
Vào một buổi trưa khi khách viếng đã vãn, chị Hoa vô tình đi ra phía sau nhà — và bắt gặp một cảnh tượng khiến chị chết lặng.
Dưới gốc cây mận, Bình đang đưa cho Lan một bát cháo, tay hắn dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên má ả. Lan không hề từ chối, thậm chí còn ngả đầu vào vai hắn một cách yếu đuối.
Đó không phải là hành động của một người hàng xóm đang an ủi người phụ nữ mất chồng. Đó là sự thân mật, là chiếm hữu của một cặp tình nhân. Ánh mắt họ nhìn nhau — dù chỉ trong thoáng chốc — cũng đủ để chị Hoa nhận ra tất cả.
Nỗi nghi ngờ vốn chỉ là một đốm lửa le lói, giờ bùng lên thành ngọn lửa giận dữ trong lòng chị.
Chị tin rằng cái chết của em trai mình không phải là tai nạn đơn giản. Có một uẩn khúc nào đó, một sự thật kinh hoàng đang được che đậy bởi những giọt nước mắt giả tạo của người vợ và sự sốt sắng đến đáng ngờ của gã hàng xóm.
Chị Hoa đứng đó giữa không khí tang thương, nhưng trong lòng là cơn bão tố của nghi ngờ. Chị biết mình không thể để em trai ra đi oan uổng. Nhưng chị phải làm gì? Bằng chứng ở đâu?
Thời gian cử hành lễ di quan đã gần đến. Tiếng kèn trống tang lễ bắt đầu vang lên não nề, như cắt vào lòng người ở lại.
Chị Hoa đứng đó, lòng dạ rối như tơ vò. Một mặt chị đau đớn tột cùng vì mất em, mặt khác, những hình ảnh về sự giả tạo của cô em dâu và sự thân mật ghê tởm của gã hàng xóm cứ hiện về. Chị tin có một sự thật khủng khiếp đang bị che giấu — nhưng chị chưa có bất kỳ bằng chứng nào trong tay.
Chị tuyệt vọng nhìn quanh căn nhà nhỏ, như đang cố tìm kiếm một manh mối, một điều gì đó em trai để lại.
Ánh mắt chị dừng lại ở góc khuất sau cánh cửa — nơi đứa cháu trai mới năm tuổi, Lê Gia Phúc, đang ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đẩu nhỏ.
Thằng bé không khóc, không nói gì, chỉ ngồi im, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn dòng người qua lại và chiếc quan tài của cha.
Sự im lặng của đứa trẻ giữa không gian đầy tiếng khóc than bỗng trở nên bất thường.
Một tia hy vọng le lói trong đầu chị Hoa — Phúc chính là người duy nhất ngoài Trần Thị Lan có mặt trong căn nhà đêm định mệnh ấy. Có thể nào nó đã nhìn thấy, đã nghe thấy điều gì đó?
Chị vội bước đến, ngồi xuống bên cạnh cháu trai. Chị ôm thằng bé vào lòng, vỗ về:
“Phúc ngoan, đừng sợ nhé, có cô Hoa ở đây rồi. Phúc thương cô không?”
Thằng bé gật đầu, dụi khuôn mặt nhỏ vào lòng cô.
“Phúc có thương ba không?” — chị hỏi tiếp.
Thằng bé lại gật đầu, đôi mắt bắt đầu ngấn nước. Chị Hoa hít sâu, cố giữ giọng không run:
“Phúc ơi, cô hỏi này… tối hôm qua lúc ba con ngủ, ở nhà mình có chuyện gì lạ không con? Con có thấy gì không?”
Đứa trẻ ngước đôi mắt trong veo lên nhìn cô. Nó ngập ngừng một lúc, như đang cố nhớ lại. Và rồi, bằng giọng ngây thơ trong trẻo, nó bắt đầu kể.
Lời kể của nó không đầu không cuối, lẫn lộn giữa thực và ảo — nhưng lại chứa đựng một sự thật kinh hoàng.
“Tối qua… mẹ lấy thuốc cho ba uống. Mẹ nói thuốc bổ cho ba ngủ ngon, mẹ pha vào ly nước cam. Ba uống xong ngủ say lắm, con gọi mà ba không dậy.
Sau đó chú Bình qua nhà… chú Bình mang theo một cái túi. Chú Bình lấy trong túi ra một con rắn, màu vàng vàng đen đen, đẹp lắm.
Rồi chú Bình với mẹ bắt con rắn cắn vào chân ba. Ba vẫn ngủ, không biết gì hết… con sợ, con trốn trong chăn không dám nhìn nữa.”
Từng lời ngây thơ như những mũi kim đâm thẳng vào tim chị Hoa.
Sự thật còn khủng khiếp hơn cả những gì chị tưởng tượng. Không phải là một tai nạn — em trai chị đã bị chính người vợ và gã nhân tình sát hại.
Chúng đã chuốc thuốc mê, rồi dùng rắn độc để tạo hiện trường giả, dựng lên một vở kịch hoàn hảo.
Một vở kịch chỉ có một sai sót duy nhất: chúng không lường được sự tồn tại của nhân chứng 5 tuổi.
Nỗi đau mất em hòa lẫn với cơn phẫn nộ tột cùng, biến thành dũng khí phi thường trong người chị Hoa.
Chị biết, nếu để em trai bị chôn cất, mọi bằng chứng sẽ bị hủy hoại — và tội ác của hai kẻ kia sẽ mãi mãi bị chôn vùi.
Đúng lúc ấy, đội khiêng linh cữu đã vào vị trí. Vị trưởng ban tang lễ cất giọng chuẩn bị nghi thức di quan. Trần Thị Lan lại bắt đầu gào khóc thảm thiết, cố diễn cho tròn vai “người vợ đau khổ”.
Nhưng khi những người khiêng quan tài vừa nhấc lên, chị Hoa lao tới, dang hai tay chắn ngang trước linh cữu:
“Dừng lại! Tất cả dừng lại!”
Giọng chị vang lên đầy uất hận. Cả đám tang sững sờ, tiếng kèn trống im bặt.
Chị đứng chắn trước quan tài, khuôn mặt đẫm nước mắt nhưng ánh mắt rực lên lửa căm hờn:
“Em trai tôi chết oan! Đây không phải tai nạn! Đây là một vụ giết người! Tôi yêu cầu báo công an ngay lập tức — phải khám nghiệm tử thi!”
Sự hỗn loạn chưa từng có nổ ra.
Lan lao tới túm tay chị Hoa, gào lên:
“Chị điên rồi sao?! Anh Nam bị rắn cắn chết, cả làng đều thấy! Chị đau buồn quá nên hóa dại rồi! Mọi người ơi, đưa chị ấy ra cho chồng tôi được yên nghỉ!”
Nguyễn Thanh Bình cũng chạy đến, cố kéo chị ra:
“Chị Hoa, bình tĩnh lại đi, anh Nam mất rồi, để anh ấy yên nghỉ thanh thản!”
Nhưng chị Hoa lúc này không còn là người phụ nữ yếu đuối nữa. Chị giằng tay ra, kiên quyết đứng chắn trước linh cữu như sư tử mẹ bảo vệ con:
“Tao không điên! Kẻ điên là chúng mày! Chính chúng mày đã giết em trai tao! Tao sẽ không đi đâu hết cho đến khi công an đến!”
Cuộc giằng co, cãi vã diễn ra ngay giữa tang lễ, tạo nên cảnh tượng hỗn loạn.
Trước sự kiên quyết đến cùng của chị Hoa, nhiều người dân bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một cụ già trong làng lặng lẽ rút điện thoại gọi báo công an huyện.
Chưa đầy 30 phút sau, chiếc xe công an huyện có mặt. Bước xuống là Thiếu tá Hoàng Quốc Việt, đội trưởng đội điều tra trọng án, cùng các cán bộ.
Anh nhận được tin báo về một vụ việc hy hữu — một đám tang bị chặn lại bởi người thân, tố cáo có án mạng.
Thiếu tá Việt nhanh chóng ổn định đám đông, yêu cầu mọi người giữ trật tự, rồi mời những người liên quan — chị Hoa, Lan và Bình — vào trong nhà làm việc.
Tại đây, chị Hoa kể lại toàn bộ sự nghi ngờ và lời khai kinh hoàng của đứa cháu trai 5 tuổi. Trong khi đó, Lan và Bình một mực phủ nhận, cho rằng chị Hoa vì quá đau buồn nên hoang tưởng, và “lời nói của một đứa trẻ con thì không thể tin”.
Thiếu tá Việt lặng lẽ lắng nghe. Anh nhìn vào sự phẫn nộ kiên định của người chị, nhìn vào vẻ hoảng loạn kịch liệt của người vợ và gã hàng xóm. Anh suy nghĩ về lời khai của một đứa trẻ 5 tuổi.
Lời nói trẻ con có thể ngây thơ, nhưng khó có thể bịa ra chi tiết phức tạp như thuốc ngủ, con rắn, và hành động cụ thể.
Sau một hồi cân nhắc, Thiếu tá Hoàng Quốc Việt đưa ra quyết định quan trọng — quyết định lật ngược toàn bộ vụ án:
“Để đảm bảo khách quan và làm sáng tỏ mọi nghi vấn, tôi — với tư cách chỉ huy điều tra — yêu cầu tạm dừng toàn bộ lễ tang, trưng cầu giám định pháp y khám nghiệm tử thi nạn nhân Lê Văn Nam để xác định nguyên nhân tử vong chính xác.”
Một cơn chấn động lan khắp đám tang.
Trần Thị Lan gào khóc, cho rằng đây là hành động “vô nhân đạo”. Nguyễn Thanh Bình cũng hùa theo, đòi “để người chết yên nghỉ”. Nhưng trước sự kiên quyết của lực lượng công an, mọi phản đối đều vô hiệu.
Dưới sự giám sát chặt chẽ, linh cữu anh Nam được đưa lên xe chuyên dụng, rời khỏi đám tang hỗn loạn.
Phía sau là ánh mắt kinh hãi của kẻ có tội và niềm hy vọng mong manh của chị Hoa — rằng sự thật sẽ được đưa ra ánh sáng….. xem tiếp…
⚠️ CẢNH BÁO NỘI DUNG
Câu chuyện dưới đây chỉ là truyện trinh thám hư cấu, không phải tin tức hay sự kiện có thật.
Toàn bộ tình tiết và nhân vật được AI sáng tạo ra với mục đích giải trí và nâng cao nhận thức cho người xem.
Hãy đón nhận nội dung với tinh thần giải trí và học hỏi, không suy diễn hay liên hệ đến đời thực!