Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Trong lúc chồng tôi đang mắng tôi xối xả vì mang thai con gái, nhân tình của chồng bất ngờ xuất hiện ở cửa rồi hét lên: “Kết thúc đi! Đứa bé đó thậm chí còn không phải con anh!” Đúng khoảnh khắc hỗn loạn ấy, bố tôi – người đàn ông giàu nhất phố – bước vào…
Căn nhà sang trọng trong khu phố thượng lưu bỗng trở nên ngột ngạt. Linh, 30 tuổi, đứng lặng lẽ trong phòng khách, hai tay ôm bụng bầu gần 7 tháng, cố giữ bình tĩnh trước những lời quát mắng nặng nề của Minh – chồng cô.
“Linh, sao em không thể sinh được một đứa con trai? Con gái thì được gì chứ?” – Minh hét lên, giọng đầy phẫn nộ.
Linh thấy trái tim mình thắt lại. Cô đã cố gắng hết sức để giữ thai mạnh khỏe, vậy mà những gì cô nhận được chỉ là sự trách móc vô lý. Cô chỉ muốn trốn vào một góc tối để che giấu nỗi đau.
Bất ngờ, tiếng gõ cửa vang lên. Trước khi Linh kịp phản ứng, cánh cửa bị đẩy mạnh. Mỹ – nhân tình của Minh – bước vào với ánh mắt đầy căm tức.
“Minh, anh còn muốn kéo dài chuyện này đến bao giờ?” – Mỹ hét lên. – “Kết thúc đi! Đứa bé đó thậm chí còn không phải con anh!”
Không gian như đóng băng.
Linh sững sờ, đôi chân khựng lại. Cô nhìn Mỹ, rồi quay sang Minh – người đang cúi mặt xuống sàn, không dám nhìn thẳng vào cô.
“Anh… đã làm gì?” – Linh run rẩy hỏi.
Minh vẫn im lặng.
Mỹ tiến lên một bước, ánh mắt sắc lạnh và đầy khinh bỉ. “Anh ta ở bên tôi… nhưng đứa bé trong bụng cô thì không phải của anh ta đâu.”
Câu nói như nhát dao xoáy thẳng vào lòng Linh. Cô cảm thấy như không thể thở được nữa. Phản bội, nhục nhã, đau đớn… tất cả ập đến cùng lúc.
Ngay lúc đó—
Cánh cửa lớn vang lên một tiếng “rầm”.
Bố của Linh bước vào. Người đàn ông quyền lực, giàu có và nổi tiếng trong cả khu phố, xuất hiện với ánh mắt trầm tĩnh nhưng sắc lạnh. Cả Minh và Mỹ đều tái mặt.
Ông nhìn quanh, nhìn thấy con gái mình run rẩy đứng giữa phòng, rồi nhìn thẳng vào Minh và Mỹ như nhìn hai kẻ xa lạ.
Ông chỉ nói một câu, lạnh lùng như dao cắt:
“Cả hai, ra khỏi nhà tôi. Ngay bây giờ.”
Minh bối rối:
“Bác… con…”
“Im.” – bố Linh cắt lời, ánh mắt đáng sợ đến mức Minh không dám thở mạnh.
Ông quay sang gọi bảo vệ. “Đưa họ ra ngoài.”
Ngay lập tức, nhân viên an ninh tiến vào. Minh cố phản đối, nhưng vô ích. Mỹ trợn mắt đầy tức tối, nhưng cô cũng đành câm lặng bước ra.
Khi căn nhà chỉ còn hai cha con, Linh khụy xuống vì kiệt sức và tổn thương. Bố cô vội đỡ con gái, giọng dịu hẳn đi:
“Con gái, từ giờ không ai có thể làm hại con nữa.”
Linh bật khóc, vừa buồn vừa nhẹ nhõm. Cô không ngờ bố mình đã biết tất cả.
Ông nắm lấy tay cô, nói chậm rãi:
“Những năm qua, ta luôn quan sát. Ta biết thằng Minh không xứng. Hôm nay, ta sẽ kết thúc mọi thứ. Con không phải chịu đựng thêm một ngày nào nữa.”
Sau đó, ông đứng dậy, lấy điện thoại gọi cho luật sư:
“Tiến hành thủ tục ly hôn ngay lập tức. Tôi muốn Minh rời khỏi căn nhà này và từ bỏ mọi quyền lợi liên quan đến gia đình chúng tôi.”
Từng câu từng chữ khiến Linh cảm thấy được bảo vệ hơn bao giờ hết.
Minh và Mỹ không bao giờ ngờ rằng người đàn ông mà họ xem thường lại chính là người có thể chấm dứt toàn bộ cuộc đời thoải mái của họ chỉ trong một câu nói.
Nhờ sự xuất hiện đúng lúc của bố, Linh như được giải thoát khỏi địa ngục. Cô lấy lại niềm tin vào bản thân, vào tương lai. Đứa bé – dù là con gái – sẽ được chào đón trong một cuộc sống mới, bình yên và đầy yêu thương.