Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

XÓT XA : 6 NGƯỜI MẤT TRONG VỤ TAI NẠN: CẬU BÉ 5 TUỔI SỐNG SÓT KHIẾN AI CŨNG RƠI NƯỚC MẮT!

XÓT XA : 6 NGƯỜI MẤT TRONG VỤ TAI NẠN: CẬU BÉ 5 TUỔI SỐNG SÓT KHIẾN AI CŨNG RƠI NƯỚC MẮT!

Trời đầu đông xám xịt, từng cơn gió lạnh cắt da thổi dọc quốc lộ. Con đường dẫn vào thị trấn vốn tấp nập bồng hôm nay im lìm đến lạ. Khoảng 3 giờ chiều, một vụ tai nạn kinh hoàng xảy ra ngay khúc cua gần cầu Đá Trắng – nơi từng được người dân cảnh báo là “điểm đen” giao thông. Tiếng phanh xe rít lên chói tai, tiếng kim loại va đập, tiếng kính vỡ vang vọng, rồi im bặt. Khi người dân chạy đến, cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng chết lặng: một chiếc xe khách và xe tải đối đầu trực diện, biến dạng đến mức không còn nhận ra hình dạng ban đầu. Khói và mùi xăng dầu khét lẹt tràn khắp không khí, xen lẫn mùi máu tanh nồng.

Trong tiếng khóc xé lòng và tiếng hô hoán gọi nhau, người ta lần lượt đưa các nạn nhân ra khỏi đống sắt vụn. Sáu người đã mãi mãi nằm lại, thân thể bê bết máu, không còn nguyên vẹn. Giữa cảnh hỗn loạn ấy, một cậu bé chừng 5 tuổi được bế ra từ khoang xe khách. Kỳ lạ thay, cậu không bị chảy máu nhiều, chỉ vài vết trầy xước trên trán, đôi mắt to đầm nước mở ra nhìn quanh hoảng loạn. Chiếc áo len đỏ của cậu vấy đầy máu của ai đó – có lẽ là của người đã che chở cho cậu trong khoảnh khắc sinh tử.

Cậu bé cứ run bần bật, miệng gọi khản tiếng: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió rít qua khung thép méo mó. Một người phụ nữ trung niên, là y tá trạm xá gần đó, ôm cậu bé vào lòng, vội vã đưa đến bệnh viện. Trên đường đi, bà cố hỏi: “Con tên gì? Mẹ con đâu?” Cậu nức nở: “Con tên Nam… con với mẹ đang đi về quê… mẹ bảo tối nay sẽ nấu cơm gà…” Câu nói ngây thơ ấy khiến bà y tá cắn môi đến bật máu.

Tại bệnh viện, Nam được kiểm tra và xác nhận chỉ bị chấn thương nhẹ. Nhưng khi hỏi về gia đình, bác sĩ và công an mới nhận ra sự thật đau lòng: mẹ cậu là một trong sáu người tử vong, còn cha cậu đã mất từ khi cậu chưa tròn 3 tuổi. Nam chỉ còn mỗi bà ngoại ở quê, đã ngoài bảy mươi, sức khỏe yếu. Tin dữ ấy chẳng ai nỡ nói ngay,

bởi họ sợ ánh mắt trong veo kia sẽ sụp đổ.

Hôm đưa thi thể các nạn nhân về quê, Nam được bế đi cùng đoàn xe tang. Cậu ngồi trong lòng một chiến sĩ công an, đôi tay ôm khư khư con gấu bông đã sờn cũ món quà mẹ mua cho hôm sinh nhật vừa rồi. Khi xe dừng trước cổng nhà ngoại, tiếng kèn tang và tiếng khóc của bà lão vang lên não nề. Nam ngơ ngác nhìn xuống chiếc quan tài sơn đỏ, bên trong là mẹ cậu nằm yên, gương mặt đã được tẩy sạch máu và phủ một lớp phấn trắng. “Sao mẹ ngủ ở đây? Mẹ không về nhà à?” – câu hỏi ngây ngô ấy khiến tất cả òa khóc. Bà ngoại ôm chầm lấy Nam, run rẩy: “Từ nay con ở với bà… mẹ con sẽ ở một nơi khác, nhưng mẹ vẫn thương con…”

Những ngày sau đó, căn nhà nhỏ vốn yên ả bồng trở nên đông người ra vào. Ai cũng đến thăm và gửi quà, tiền giúp bà ngoại lo tang lễ và chăm Nam. Cậu bé ít nói hơn hắn, không còn chạy nháy như trước, chỉ thường ngồi ở hiên nhà, ôm con gấu bông, mắt dõi ra con đường đất dẫn về phía quốc lộ – nơi cậu nghĩ một ngày nào đó mẹ sẽ quay về. Đêm nào cậu cũng khóc thầm trong chăn, gọi “mẹ” đến khản giọng. Bà ngoại dù thương cháu đến quặn lòng nhưng cũng chỉ biết ôm cậu vào lòng, ru ngủ bằng những câu hát buồn.

Thời gian trôi, những vết thương trên cơ thể Nam lành lại, nhưng vết thương trong lòng thì hằn sâu mãi. Ngày cậu bước vào lớp 1, bà ngoại nắm tay dắt đi, đôi vai gầy như muốn gãy dưới chiếc áo nâu bạc màu. Cô giáo chủ nhiệm biết hoàn cảnh, đặc biệt quan tâm, động viên và kêu gọi các phụ huynh giúp đỡ. Có những buổi trưa, Nam được mời về nhà cô giáo ăn cơm, được ngủ trưa trên chiếc giường nhó cạnh con trai cô. Cậu dần biết cười trở lại, nhưng mỗi khi ai đó vô tình nhắc đến mẹ, ánh mắt cậu lại trầm xuống.

Năm Nam lên 10, bà ngoại qua đời sau một cơn bệnh nặng. Cậu chính thức mồ côi, không còn nơi nương tựa. Chính quyền địa phương và thầy cô chung tay làm thủ tục đưa cậu vào sống tại một mái ấm tình thương. Ở đó, Nam được học chữ, được ăn uống đầy đủ, nhưng nỗi nhớ gia đình vẫn là khoảng trống không gì lấp đầy. Có đêm cậu lặng lẽ trèo lên mái nhà, ngồi nhìn sao và thì thầm kể với mẹ về những gì mình trải qua, như thể mẹ đang ngồi bên cạnh lắng nghe.

Dù hoàn cảnh khó khăn, Nam học rất giỏi. Cậu luôn đứng nhất lớp, rồi nhất khối, nhận học bổng liên tiếp. Các thầy cô trong mái ấm đều bảo: “Thằng bé này mai sau sẽ thành tài.” Nam không nói gì, chỉ âm thầm tự hứa với lòng rằng sẽ không để ai thương mình phải thất vọng, và sẽ sống thật tốt để mẹ ở nơi xa có thể yên lòng.

Mười lăm năm sau vụ tai nạn định mệnh, Nam trở thành bác sĩ phẫu thuật tại một bệnh viện lớn. Ngày đầu tiên khoác áo blouse trắng, cậu đứng lặng trong phòng thay đồ rất lâu, cảm giác như nghe thấy tiếng mẹ vỗ về. Cậu chọn chuyên ngành ngoại khoa cấp cứu – chính là ngành mà cậu từng ước, nếu ngày ấy có bác sĩ giỏi hơn, có thể mẹ đã được cứu.

Hôm bệnh viện tổ chức lễ kỷ niệm, Nam được mời phát biểu. Cậu kể câu chuyện tuổi thơ của mình trước hàng trăm đồng nghiệp và bệnh nhân. Khi nhắc đến khoảnh khắc được bế ra khỏi đống đổ nát năm 5 tuổi, giọng cậu nghẹn lại. “Tôi sống sót nhờ sự hy sinh của mẹ, nhờ vòng tay của những người xa lạ đã ôm tôi chạy giữa lằn ranh sống chết. Nếu tôi không thể cứu được những người khác như họ đã cứu tôi, thì tôi chưa trọn chữ hiếu với mẹ, chưa trọn lời hứa với chính mình.”

Phía cuối khán phòng, nhiều người lặng lẽ lau nước mắt. Trong đó có một người phụ nữ tóc bạc – bà y tá năm xưa. Bà đã già yếu nhưng vẫn nhớ như in hình ảnh cậu bé áo đỏ run rẩy trong vòng tay mình. Khi buổi lễ kết thúc, bà tiến lại gần, đặt tay lên vai Nam: “Con đã làm được… mẹ con chắc chắn sẽ rất tự hào.” Nam mim cười, cúi đầu thật sâu, và lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu cảm thấy vết thương trong lòng mình khép lại đôi chút.

Dù cuộc đời đã cướp đi gần hết những người thân yêu, Nam hiểu rằng sự sống sót của mình không phải là may mắn ngẫu nhiên, mà là món nợ ân tình. Cậu sẽ sống tiếp, chữa lành và trao hy vọng – như cách mà cậu đã từng được nhận, trong buổi chiều tang thương của một ngày đông năm ấy.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *