Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Xe Giường Nằm Lao Xuống Vực – Tất Cả Thiệt Mạng Trừ 1 Người….

Xe Giường Nằm Lao Xuống Vực – Tất Cả Thiệt Mạng Trừ 1 Người….

Rạng sáng ngày 17 tháng Năm năm 2014, trên đèo Phượng Hoàng, một cung đường hiểm trở nối Đắk Lắk và Khánh Hòa, một vụ tai nạn kinh hoàng đã cướp đi 19 sinh mạng, để lại một người sống sót duy nhất và một sự thật đau đớn hơn cả cái chết. Chiếc xe giường nằm lao xuống vực sâu không chỉ vì mất kiểm soát, mà còn vì một tội ác tàn nhẫn và sự vô cảm của những người chứng kiến. Lời khai của kẻ sống sót đã phơi bày một góc tối của nhân tính, khiến cả xã hội bàng hoàng và để lại bài học day dứt về lòng dũng cảm và trách nhiệm trước cái ác.

Đèo Phượng Hoàng, với những khúc cua tay áo và vực sâu hun hút, từ lâu được mệnh danh là “con đèo tử thần”. Sương mù dày đặc bao phủ vào rạng sáng, khiến tầm nhìn chỉ còn vài mét. Khoảng 4 giờ sáng, một nhóm phượt thủ trẻ dừng chân bên một khúc cua để chụp ảnh bình minh. Bồng nhiên, họ phát hiện một đoạn lan can thép dài hơn chục mét bị húc gãy, cong queo như món đồ chơi bị bé nát. Nhìn xuống vực sâu, qua màn sương mờ, họ thấy một chiếc xe khách giường nằm nằm ngửa, biến dạng hoàn toàn, như một đống sắt vụn khổng lồ. Ban đầu, họ hy vọng chỉ là một vụ tai nạn nhỏ, nhưng khi lại gần, cảnh tượng kinh hoàng khiến họ chết lặng.

Những người đi đường, từ tài xế xe tải đến xe khách, dừng lại, nhưng không ai dám xuống vực. Tiếng xì xào vang lên: “Chắc tài xế ngủ gật”, “Đèo này nguy hiểm, có khi mất phanh”. Một số người gọi điện báo cảnh sát. Chỉ một giờ sau, Công an huyện M’Đrắk cùng đội cứu hộ và xe cứu thương có mặt, phong tỏa hiện trường. Công tác cứu hộ diễn ra khẩn trương nhưng đầy tuyệt vọng. Chiếc xe bị phá hủy nặng nề, buộc đội cứu hộ phải dùng thiết bị cắt thủy lực để mở lối vào. Bên trong là cảnh tượng như địa ngục: máu, mảnh kính vỡ, và hành lý vương vãi khắp nơi. Các thi thể nằm chồng chất, biến dạng, không còn nguyên vẹn. Không một tiếng rên, không một dấu hiệu của sự sống. Lần lượt, 18 thi thể được đưa lên, bao gồm cả nữ tài xế. Không khí tang thương bao trùm cả khúc đèo.

Giữa khung cảnh đau lòng, đội cứu hộ phát hiện một người sống sót – một người đàn ông khoảng 30 tuổi, bị thương nặng nhưng còn thở. Anh ta được đưa ngay đến bệnh viện. Đó là Lê Văn Hùng, hành khách trên xe. Hùng bị gãy nhiều xương, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo. Anh ta lẩm bẩm: “Tôi không muốn chết… không phải lỗi của tôi…” Đội điều tra, dẫn đầu bởi Trung tá Nguyễn Văn Thành, lập tức ghi nhận lời khai ban đầu của Hùng, dù anh ta còn yếu và chỉ nói được vài câu rời rạc.

Chiếc xe mang biển kiểm soát Đắk Lắk, chạy tuyến Buôn Ma Thuột – Nha Trang. Ban chuyên án của Công an tỉnh Đắk Lắk được thành lập ngay trong ngày, huy động các điều tra viên dày dạn kinh nghiệm. Công tác khám nghiệm hiện trường và giám định chiếc xe được tiến hành song song. Kết quả ban đầu khiến đội điều tra sững sờ. Hộp đen ghi nhận xe di chuyển với tốc độ 80 km/h khi vào khúc cua tử thần – tốc độ cực kỳ nguy hiểm trên đèo. Điều bất thường hơn là không có dấu hiệu đạp phanh. Hệ thống phanh và lái được kiểm tra kỹ lưỡng, kết luận không có hỏng hóc kỹ thuật. Khám nghiệm tử thi nữ tài xế, chị Phạm Thị Lan, 35 tuổi, cho thấy chị không sử dụng rượu bia hay chất kích thích. Vậy tại sao một tài xế kinh nghiệm lại để xe lao xuống vực? Câu hỏi này trở thành trọng tâm điều tra.

Trong đám đông hiếu kỳ tại hiện trường, những lời đồn đoán lan truyền. Người dân nhắc đến “con đèo tử thần” với những câu chuyện ma mị về oan hồn. Một số người cho rằng chị Lan, là nữ tài xế, có thể “tay lái yếu”. Có ý kiến thì thầm về một vụ cướp, vì vị trí tai nạn quá hẻo lánh. Nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán. Sự thật nằm trong lời khai của người sống sót duy nhất – Lê Văn Hùng.

Sau ba ngày điều trị, Hùng đủ sức khỏe để làm việc với điều tra viên. Tại phòng hỏi cung, Hùng, dáng vẻ tiều tụy, ánh mắt lảng tránh, kể rằng anh là công nhân xây dựng, đi Nha Trang tìm việc. Anh ngồi gần cuối xe, ngủ thiếp đi, chỉ tỉnh dậy khi xe rung lắc mạnh và lao xuống vực. “Tôi không biết gì cả,” Hùng nói. “Chắc tài xế mất kiểm soát. Đèo này nguy hiểm lắm.” Nhưng Trung tá Thành nhận thấy mâu thuẫn trong lời khai. Hùng không nhắc đến bất kỳ chi tiết nào về hành khách hay tình huống trước tai nạn, như thế cố tình che giấu. Anh yêu cầu Hùng kể lại chi tiết hành trình, đồng thời kiểm tra hành lý của anh ta. Trong balo của Hùng, đội tìm thấy một số điện thoại và vítiền không phải của anh, cùng một con dao gấp dính vết máu khô.

Đội điều tra quyết định kiểm tra kỹ hơn. Dữ liệu từ hộp đen cho thấy xe dừng lại khoảng 30 phút tại một trạm nghỉ cách hiện trường 10 km, điều mà Hùng không nhắc đến. Một nhân viên trạm nghỉ, anh Trần Văn Minh, kể rằng chiếc xe dừng lúc 2 giờ sáng. Anh thấy bốn người đàn ông, trong đó có Hùng, xuống xe, nói chuyện to tiếng với tài xế. Một hành khách nam, trông giống phụ xe, cố can ngăn nhưng bị đẩy ngã. Nhân viên trạm nghỉ không dám can thiệp, nghĩ là tranh cãi thông thường. Đây là manh mối quan trọng.

Trung tá Thành áp dụng chiến thuật thẩm vấn mới. Ông cho Hùng xem hình ảnh từ camera trạm nghỉ, ghi lại cảnh anh và ba người khác vây quanh chị Lan. Đối mặt với bằng chứng, Hùng bắt đầu run rẩy. Sau vài giờ im lặng, anh ta thú nhận: “Không phải tai nạn… là chúng tôi.” Lời khai của Hùng khiến cả đội điều tra lạnh người. Anh ta kế rằng anh cùng ba người bạn – Nguyễn Văn Tuấn, Phạm Văn Dũng, và Lê Văn Quang – lên kế hoạch cướp xe. Họ nhậu say tại Buôn Ma Thuột trước khi lên xe, mang theo dao và ý định trấn lột hành khách giàu có. Nhưng khi thấy chị Lan, một nữ tài xế trẻ, ý định của họ trở nên bệnh hoạn.

Hùng kể, giọng lạnh lùng: “Chúng tôi thấy chị ta lái xe một mình, dễ khống chế. Khi xe dừng ở trạm nghỉ, bọn tôi đe dọa chị ấy, bắt phụ xe xuống. Thằng phụ xe, tên Nam, la hét, nên bọn tôi đánh nó bất tỉnh.” Hùng mô tả chi tiết tội ác: họ kéo chị Lan ra khỏi xe, thay nhau hãm hại trong hơn một giờ. “Chúng tôi say, không nghĩ gì nữa,” Hùng nói, không chút hối hận. Sau đó, họ bắt chị Lan lái xe tiếp, đe dọa nếu chống cự sẽ giết. Họ còn lục túi hành khách, lấy điện thoại và tiền. Hùng cười khẩy: “Mấy người trên xe sợ hãi, không ai dám lên tiếng. Có đứa còn kéo rèm, giả vờ ngủ.”

Điều kinh hoàng nhất trong lời khai của Hùng là khoảnh khắc cuối cùng. Khi xe lên gần đỉnh đèo, chị Lan đột nhiên nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt đầy căm hận và tuyệt vọng. “Chị ấy cười, một nụ cười lạ lắm,” Hùng kể. “Không phải cười vui, mà như muốn trả thù. Rồi chị ấy đạp ga hết cỡ, xe gầm lên và lao thẳng vào lan can. Tôi chỉ kịp chửi thề, rồi mọi thứ tối sầm.” Chiếc xe lao xuống vực, cướp đi mạng sống của 19 người, bao gồm chị Lan, phụ xe Nam, và ba đồng phạm của Hùng. Hùng sống sót vì ngồi ở cuối xe, nơi ít bị va đập nhất.

Lời khai của Hùng hé lộ sự thật: vụ tai nạn không phải do lỗi kỹ thuật hay sự bất cẩn, mà là hành động cố ý của chị Lan, một sự trả thù đầy phần uất. Chị đã chọn cái chết để kéo theo những kẻ thủ ác và những hành khách vô cảm, không ai lên tiếng bảo vệ chị. Sự thật này khiến đội điều tra bàng hoàng. Trung tá Thành, dù đã chứng kiến nhiều vụ án, không thể kìm được cảm giác đau đớn: “Chị ấy bị đẩy đến đường cùng, không còn lựa chọn nào khác.”

Phiên tòa tháng Ba năm 2015 trở thành tâm điểm chú ý. Với bằng chứng từ hộp đen, camera trạm nghi, và lời khai của Hùng, tòa tuyên án tử hình đối với Lê Văn Hùng vì các tội giết người, hiếp dâm, cướp tài sản, và cố ý gây thương tích. Hùng không tỏ ra hối lỗi, ánh mắt trống rồng khi nghe bản án. Tòa cũng nhấn mạnh sự vô cảm của hành khách, những người có thể đã ngăn cản tội ác nhưng chọn im lặng, là một phần nguyên nhân dẫn đến thảm kịch.

Vụ án đèo Phượng Hoàng để lại vết thương sâu sắc trong lòng xã hội. Gia đình chị Lan, một người mẹ đơn thân nuôi con nhỏ, suy sụp khi biết sự thật. Con gái chị, bé Mai, 8 tuổi, trở thành trẻ mồ côi, được bà ngoại chăm sóc. Ông Trần Văn Minh, nhân viên trạm nghỉ, hối hận vì không can thiệp khi thấy tranh cãi. Cộng đồng Đắk Lắk tổ chức lễ tưởng niệm cho 19 nạn nhân, đồng thời lập quỹ hỗ trợ tài xế nữ và nâng cao nhận thức về an toàn giao thông. Vụ án trở thành lời cảnh báo về sự vô cảm: im lặng trước cái ác không chỉ tiếp tay cho tội phạm, mà còn có thể dẫn đến những hậu quả khôn lường. Dòng sông Krông Năng chảy qua đèo Phượng Hoàng, lặng lẽ mang theo ký ức đau thương và bài học về lòng dũng cảm, nhắc nhở rằng chỉ có sự tử tế và hành động kịp thời mới bảo vệ được con người trước bóng tối của tội ác.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *