Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Dưới ánh trăng mờ, núi rừng giữa ngoại ô thành phố trở nên im lặng đến ám ảnh. Cành cây khẽ đung đưa, lá vụn rơi, và gió thổi qua khe rừng mang theo tiếng xào xạc như thì thầm.
Một người đi rừng tình cờ lạc đường đi ngang bụi rậm dày đặc thì phát hiện một vật thể kỳ lạ — một thân hình bất động trong lớp lá khô. Anh run rẩy tiến lại, rụt cổ khi nhận ra đó là một người phụ nữ — nằm úp mặt, toàn thân co quắp, da thịt sờn rách, mặt gần như không thể nhận dạng được.
Tiếng hét thất thần vang lên, lan dần. Người dân xung quanh kéo đến, gọi công an. Cảnh tượng khiến ai đến nhìn cũng lặng người: gương mặt nạn nhân biến dạng, tóc rối, quần áo rách, da lở, máu khô đóng cứng quanh cổ — dường như có dấu vết vật cứng nào đó đè lên hoặc tác động mạnh.
Đội hình sự đặc nhiệm được triệu tập ngay trong đêm. Trưởng ban chuyên án — Thượng tá Minh — bước tới hiện trường, nhìn kỹ từng chi tiết:
Mặt đất phía dưới thi thể có lớp lá phủ dày, ít dấu chân rõ rệt — hung thủ có vẻ đã biết cách che đậy bước chân.
Gần đó là vài vết kéo gãy, mảnh dây nilon rách, và đôi găng tay cao su dính máu nhưng phần máu đã khô cứng.
Cổ nạn nhân có vết bầm thâm, khẳng định có tác động từ lực vật lý, khả năng bị siết cổ hoặc bị đánh từ phía sau.
Mảnh vải nhỏ màu xanh được cuộn trong lá rậm, nghi là phần quần áo bị xé rách khi di chuyển thi thể.
Pháp y làm việc suốt đêm, cố gắng lấy mẫu ADN, mẫu mô da, dấu răng nếu có, lấy mẫu dấu trên móng tay. Khi nghiêng đầu nạn nhân nhẹ, họ nhận ra xương mặt có vỡ nhẹ — có thể do va đập mạnh khi chết hoặc khi hung thủ đặt xác.
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời lọt qua tán rừng, đội trinh sát triển khai rà soát khu vực lân cận. Họ thu được thêm:
Một chiếc điện thoại cũ, vỡ màn hình, không mở được — nhưng thẻ SIM và IMEI được tháo ra.
Bịch ni lông dính máu được vứt dưới gốc cây cũ cách hiện trường khoảng 30 mét.
Mảnh vải giống mảnh áo người dân báo “thấy có người lạ mặc áo xanh lẫn qua rừng” vài đêm trước.
Qua tra cứu dữ liệu người mất tích trong vùng lân cận, họ tìm được hồ sơ của một phụ nữ tên Linh, 28 tuổi, sống trong khu vực ngoại thành, người cuối cùng được nhìn thấy vào đêm nọ khi đi nhận gói hàng. Gia đình cho biết cô có một mối quan hệ khá mờ ám với một người đàn ông tên Hải, mới chuyển tới trọ gần đó.
Camera an ninh từ con đường dẫn vào rừng chỉ ghi được hình ảnh mờ: một bóng người mặc áo mỏng, đầu đội mũ, mang ba lô, bước qua cổng rừng lúc khoảng 1 giờ sáng — rất khó để định dạng rõ ràng gương mặt hoặc trang phục chi tiết.
Ban chuyên án quyết định triệu tập Hải lên làm việc. Ban đầu hắn phủ nhận, nói không biết gì về vụ việc. Nhưng khi đưa ra các chứng cứ:
Mẫu ADN tìm được trên găng tay khô trùng với mẫu ADN “vô chủ” trong hồ sơ trùng với người đàn ông sống trong cùng khu trọ.
Dấu máu trên quần áo của Hải bị phát hiện sau khi anh ta giặt — nhưng bị sót lại các vết màu gỉ sét.
Người trọ cùng phòng với Hải kể rằng mấy đêm trước hắn về nhà trọ muộn, tay lấm máu, bảo là “nhiệm vụ” gì đó, rồi bỏ vào rừng.
Cuối cùng, sau nhiều giờ thẩm vấn căng thẳng, Hải phá vỡ tâm lý. Hắn khai:
“Tôi không định làm chết cô ấy… chỉ muốn dọa, ép cô ta phải nghe theo lời tôi. Nhưng khi cô ấy la hét, tôi sợ bị lộ. Tôi túm cô, kẹp cổ… rồi bất ngờ cô ngã. Tôi hoảng. Tôi không thể để lại bằng chứng, nên tôi kéo thi thể vào bụi rậm, che đậy mặt cô để không ai nhận ra… Tôi tháo SIM điện thoại cô ấy, vứt găng tay, mang xác vào đây. Tôi không nghĩ mọi thứ sẽ đi quá xa như vậy.”
Một lời khai đầy oán hận, đầy xấu hổ, nhưng cũng trôi tuột trong nỗi kinh hoàng về những gì hắn đã làm.
Phiên tòa diễn ra sau vài tháng. Chuyên án đưa ra tất cả chứng cứ: ADN, mẫu máu, lời khai của Hải, lời khai của nhân chứng, lời từ gia đình nạn nhân. Hải bị kết tội “Giết người”, với tình tiết đặc biệt nghiêm trọng — che dấu hiện trường, làm biến dạng thi thể để che giấu nhân dạng — và lĩnh án tù chung thân.
Gia đình Linh vẫn đau đáu nỗi mất mát. Trong mỗi lần đông về, họ vẫn đặt một hình nộm trong bụi rậm nơi tìm thấy xác — như lời nhắc rằng nơi đó từng có cô, và sự thật không bao giờ ngủ yên.