Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Vợ ơi, vợ về với chồng đi vợ ơi, 2 vợ chồng mình bảo cùng nhau đi qua khúc sông này là về quê với con mà
Vợ ơi, vợ về với chồng đi vợ ơi, 2 vợ chồng mình bảo cùng nhau đi qua khúc sông này là về quê với con mà, vậy mà vừa mới đi được 1 nửa thì vợ bỏ anh theo dòng nước lũ mà đi trước, chồng gọi người ta đến cứu vợ thì đâu có ngờ…
“Vợ ơi… vợ về với chồng đi vợ ơi…!” – tôi gào lên đến khản cả giọng giữa dòng nước dữ.
Hai vợ chồng nắm tay nhau, dặn nhau cố qua khúc sông này thôi là về đến quê, gặp lại con trai đang đợi ở đầu làng. Vậy mà mới đi được nửa đường, dòng nước lũ bất ngờ cuồn cuộn tràn xuống, xé toạc đôi tay đang nắm chặt.
Tôi chới với, chỉ kịp thấy bóng vợ bị cuốn đi xa dần… tiếng gọi của cô ấy lạc trong bọt nước trắng xóa.
Tôi liều mình lao theo, vừa bơi vừa hét gọi dân làng:
– “Cứu với! Cứu vợ tôi với!”
Người ta ùa đến, quăng dây, kéo thuyền… nhưng đúng 30 phút sau thì…..
Người ta ùa đến, quăng dây, chèo thuyền lao ra giữa dòng. Tôi gào khản cả giọng, mắt như muốn nổ tung khi nhìn theo bóng dáng vợ bị xoáy nước nhấn chìm. Thời gian lúc ấy dài như cả thế kỷ, từng giây từng phút tim tôi thắt lại.
– “Nhanh lên! Kéo vợ tôi lên đi!” – tôi vừa run rẩy vừa cầu xin.
Mấy thanh niên liều mình lặn xuống, nhưng nước đục ngầu, cuộn xoáy hung hãn, cứ nuốt chửng tất cả. Trên bờ, dân làng nhốn nháo, người thì khóc, người thì cầu khấn. Tôi bấu vào sợi dây thừng đến bật cả máu tay, trong đầu chỉ vang lên một tiếng gọi duy nhất: “Vợ ơi, đừng bỏ anh, còn con mình nữa…”
Đúng 30 phút sau, một bóng người được kéo lên từ hạ lưu. Toàn thân tím tái, bất động. Tôi lao đến, ngã quỵ ngay khi thấy gương mặt ấy – gương mặt mà suốt mười năm qua tôi đã quen thuộc từng nụ cười, từng ánh mắt.
– “Vợ ơi… mở mắt ra đi…!” – tôi lay mãi, lay mãi, đôi môi run rẩy đặt lên đôi tay lạnh buốt.
Nhưng vợ tôi không trả lời. Chỉ có làn tóc rối sũng nước xõa trên vai, và một khoảng trống mênh mông trong lồng ngực tôi.
Đám đông im phăng phắc. Người ta thở dài, có người khóc theo, nhưng tất cả với tôi chỉ còn là tiếng vọng xa xăm. Tôi quỳ bên xác vợ, ôm chặt lấy cô ấy, mặc cho nước mắt hòa vào cơn mưa lũ đang trút xuống.
Trước mắt tôi hiện về khoảnh khắc sáng nay, hai vợ chồng nắm tay nhau, hứa chỉ cần vượt qua khúc sông này thôi là sẽ thấy con trai đang chờ ở đầu làng. Vậy mà lời hứa còn dang dở, một người đã ra đi mãi mãi.
– “Anh đã hứa bảo vệ em… sao lại bất lực thế này?” – tôi nghẹn ngào.
Tiếng khóc của con trai vọng từ xa, xé lòng tôi thành từng mảnh. Nó chạy tới, ngã sụp bên cạnh, lay mẹ, gọi mẹ. Tôi nhìn con mà ngực quặn thắt, không biết phải nói gì.
Khúc sông vẫn cuộn chảy, như nhạo báng sự nhỏ bé của con người trước thiên tai. Và tôi, một người chồng, một người cha, chỉ còn biết gục xuống giữa tiếng gào khóc của chính mình, mang theo nỗi ân hận suốt đời.
Tối ấy, trong căn nhà tối om, con trai ngồi ôm di ảnh mẹ, tôi ngồi lặng câm bên bàn thờ mới lập vội. Ngoài kia, dòng sông vẫn gầm gào, nhưng trong lòng tôi, nó đã hóa thành một vết thương không bao giờ khép lại.
“Vợ ơi, anh đã hứa cùng nhau đi hết đoạn đường… sao em nỡ đi trước, bỏ lại hai cha con giữa dòng đời mênh mông thế này…”