Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Túi gạo gửi lên nhà chồng và sự thật khiến con gái bế con về quê
Ngày con gái đầu lòng, Thuỷ (27 tuổi, quê Thái Bình) về nhà chồng ở Phú Thọ để ở cữ. Đám cưới của cô cách đó chưa đầy một năm. Chồng Thuỷ – Nam – đi làm công nhân xa, chỉ kịp về thăm vợ được dăm ba ngày rồi lại tất tả đi. Ngày sinh nở, anh có mặt nhưng chưa kịp hết tuần đã quay lại công việc, để vợ và con ở lại trong căn nhà ba gian cùng bố mẹ chồng.
Nhà chồng vốn chẳng dễ chịu gì. Bà thông gia – tức mẹ chồng Thuỷ – tính tình khắt khe, lời ăn tiếng nói chẳng bao giờ nhẹ nhõm. Từ lúc Thuỷ làm dâu, chưa bữa cơm nào bà ngừng so đo: nào là “con gái nhà quê ăn mặc quê mùa”, nào là “chửa đẻ gì mà vụng về”… Thuỷ nhiều lần cắn răng chịu đựng, nghĩ thầm: “Cố vài năm rồi vợ chồng ra riêng, đời mình sẽ khác.”
Ở Thái Bình, bà Hạnh – mẹ ruột Thuỷ – thương con gái sinh nở xa nhà, lại chẳng được chồng kề bên. Nghĩ con thiếu thốn, bà gói ghém chút đồ mang ra bến xe nhờ người gửi lên: nào là mấy bó lá mít khô để xông, ít thuốc nam, mấy quả trứng gà nhà nuôi, và một túi gạo nếp.
Khi trao tận tay bác tài, bà dặn:
– “Nhớ đưa tận tay con gái tôi. Gạo này mẹ để dành, nấu cháo móng giò ăn cho có sữa mà nuôi thằng bé.”
Trong cái nhìn của bà Hạnh, túi gạo ấy không chỉ là lương thực, mà là tình thương, là chút sức lực gom góp để tiếp thêm cho con gái nơi xa.
Chiều hôm ấy, khi xe khách trả đồ về trước cổng, Thuỷ vui mừng mang túi gạo vào nhà. Vừa đặt xuống bếp, chưa kịp mở ra thì mẹ chồng đã bước đến, nheo mắt chép miệng:
– “Trời đất, đúng là quê mùa. Sinh con mà gửi cho túi gạo sần sùi, chắc gạo để lâu mốc meo. Ở trên này thiếu gì gạo ngon.”
Những lời ấy như dao cứa. Thuỷ cúi mặt, im lặng. Từ ngày về làm dâu, cô đã nghe đủ mọi lời chê, nhưng lần này tim lại nhói lên – vì món quà ấy chứa chan tình mẹ.
Đêm xuống, đợi mẹ chồng ra ngoài, Thuỷ mới rón rén mở túi gạo ra. Cô định xúc một bát nấu thử, nhưng vừa trút gạo vào rổ đã chết lặng: trong từng hạt gạo trắng lại lẫn những mẩu giấy vụn. Và dưới đáy túi, một gói nylon nhỏ được buộc chặt.
Bàn tay run rẩy, Thuỷ tháo dây ra. Bên trong không phải tiền, cũng chẳng phải lá thuốc, mà là… một xấp giấy cũ kỹ: giấy vay nợ, biên bản siết đất, đơn kêu cứu có dấu đỏ mờ nhòe.
Thuỷ lặng người. Những dòng chữ run rẩy quen thuộc của mẹ hiện rõ trước mắt. Hoá ra ở quê, cha mẹ đang bị người ta siết nợ. Mẹ giấu con, không dám gọi điện nói, vì sợ con gái vừa sinh xong phải lo nghĩ. Bà gửi kèm vào túi gạo, mong một ngày con “tình cờ” thấy để hiểu mà tìm cách.
Thuỷ ôm chặt tập giấy vào ngực, bật khóc nức nở. Từng tiếng nấc dồn lại trong căn bếp chật hẹp, đè nặng hơn cả vết khâu sau sinh.
Tiếng khóc chưa kịp dứt thì bà thông gia quay lại, thấy con dâu cúi ôm xấp giấy, liền cười khẩy:
– “Ôi giời, đúng là hết trò. Nhà nó cùng đường rồi, giờ nhét cả giấy nợ vào gạo à? Con gái mới đẻ mà còn định kéo nhà chồng xuống hố sao?”
Lời nói ấy như cái tát trời giáng. Thuỷ thấy máu nóng dồn lên, nhưng không cãi được. Toàn thân run rẩy, cô lặng lẽ ôm con vào lòng. Đứa bé mới vài ngày tuổi, còn đỏ hỏn, ngủ say không biết mẹ mình đang gồng lên chống chọi thế nào.
Rạng sáng, Thuỷ quyết định: cô thu dọn ít đồ cho con, xin tiền đi đường rồi bế thẳng ra bến xe. Mặc cho mẹ chồng đứng giữa sân mắng xối xả, mặc cho hàng xóm xì xào, Thuỷ chỉ lặng lẽ lên xe, ôm con khóc nghẹn.
Ở quê nhà chồng, cả họ xôn xao: “Con dâu bỏ trốn, mang cả cháu nội đi mất.” Mẹ chồng Thuỷ tức lắm, vừa hậm hực vừa lo mất mặt.
Nhưng đúng ba hôm sau, khi cơn giận còn chưa nguôi, công an xã bất ngờ gọi điện: ông nội đứa bé – tức bố chồng Thuỷ – bị triệu tập vì liên quan đến một đường dây cho vay nặng lãi. Người tố cáo chính là một nhóm nông dân bị ông ta ép trả lãi cắt cổ.
Cả họ bàng hoàng. Người thì bĩu môi, kẻ thì rùng mình. Bà thông gia vốn oang oang nay sụp ngã ngay trong sân, ngất lịm khi nghe tin chồng vướng lao lý.
Còn ở quê Thái Bình, Thuỷ ngồi trong căn nhà lợp ngói xiêu vẹo, ôm con nhỏ, nước mắt lăn dài. Mẹ già ngồi bên, vừa quạt cho cháu ngủ, vừa nén tiếng thở dài. Bên cạnh là chồng hồ sơ nợ nần cao như núi.
Thuỷ biết, con đường phía trước đầy giông gió. Nhưng ít ra, ở đây, cô được thương yêu thật lòng. Mẹ ruột dù nghèo vẫn dành hạt gạo cuối cùng cho con. Còn ở bên kia, sự hà khắc và toan tính chỉ khiến trái tim cô rỉ máu.
Thuỷ khẽ thì thầm với con:
– “Hoá ra, định mệnh đã đặt túi gạo ấy vào tay mẹ, để mẹ hiểu mình phải quay về nơi duy nhất thương mẹ thật lòng.”
Đứa bé cựa mình, khẽ oe oe rồi ngủ say. Trong tiếng thở đều của con, Thuỷ thấy lòng mình lắng lại, dẫu phía trước là cả một cuộc chiến với nghèo khó và nợ nần. Nhưng ít nhất, cô không còn đơn độc.
Câu chuyện của Thuỷ như một lát cắt đời thường: có tình mẫu tử sâu nặng, có sự cay nghiệt của kiếp làm dâu, có cả bi kịch của những món nợ chồng chất nơi thôn quê. Nhưng trên hết, nó nhắc rằng: khi cả thế giới quay lưng, chỉ có cha mẹ là bến đỗ vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ con.
Túi gạo tưởng chừng đơn sơ lại mở ra sự thật đau lòng, để rồi đưa một người mẹ trẻ trở về với cội nguồn tình thương. Trong ánh mắt đỏ hoe của Thuỷ hôm ấy, không chỉ có nước mắt, mà còn le lói một niềm tin – rằng từ trong tận cùng khổ đau, mẹ con cô vẫn có thể đứng lên, cùng nhau bắt đầu lại.