Tiếng búa đập vào tường vang lên chan chát. Đột nhiên, một anh thợ hét lớn:

Tiếng búa đập vào tường vang lên chan chát. Đột nhiên, một anh thợ hét lớn:

“Anh ơi, trong tường có cái gì này!”

Ngày mẹ kế qua đời, căn nhà vang lên đủ loại tiếng xì xào. Họ hàng bàn tán: vì để lại cho con ruột – tức em trai cùng mẹ khác cha của tôi – số tiền kếch xù 50 tỷ, còn tôi chỉ nhận được một căn nhà cũ nát trên mảnh đất nhỏ ven làng, xung quanh toàn bờ tre và ao bèo.

Trong mắt mọi người, tôi là đứa con riêng bị bỏ rơi. Thậm chí, có người còn thì thầm:
“Chắc cô ta chẳng muốn để lại gì cho con chồng đâu, nhìn mặt là biết!”

Tôi cười chua chát. Dù ít, nhưng tôi bồi hồi nhớ mẹ kế. Dù bà nhân nuôi tôi, nhưng làm sao phủ nhận được suốt bao năm qua, bà luôn yêu thương con ruột hơn tôi. Vậy nên, khi nghe tin bà qua đời, trong tôi chỉ còn là một nỗi ngổn ngang.

Em trai tôi, tên Nam, hối hả không giấu được niềm vui. Trong lễ tang, nó thì thầm bên tai tôi:
“Anh cả, mẹ mất rồi, nhà và sổ đỏ là của em. Còn căn nhà tồi tàn kia, anh giữ lấy, coi như mẹ không quên anh là được rồi.”

Lời nó như nhát dao cứa vào tim tôi. Đúng là người ta chẳng bao giờ giấu nổi lòng tham. Tài sản 50 tỷ ấy, đối với nó, đáng giá hơn cả mẹ.

Vài tuần sau, tôi dọn dẹp lại căn nhà cũ. Nhà vốn dột nát, tường loang lổ, cửa gỗ mọt rệu rã. Người ta bảo nên phá đi xây lại. Tôi gật đầu.

Tiếng búa đập vào tường vang lên chan chát. Đột nhiên, một anh thợ hét lớn:
“Anh ơi, trong tường có cái gì này!”

Tôi lao tới. Sau lớp gạch cũ kỹ, hiện ra một chiếc két sắt. Tôi run tay, tim đập dồn. Cả đội thợ đứng lại, ai nấy há hốc mồm.

Mất gần một giờ, tôi mới mở được két. Bên trong không phải vàng bạc, cũng chẳng có tiền mặt, mà là một xấp giấy tờ cùng một quyển sổ tay.

Trong xấp giấy, tờ đầu tiên đập vào mắt tôi – chính là tờ di chúc.

“Nếu con đọc được những dòng này, nghĩa là mẹ đã rời xa con. Con đừng buồn khi thấy mẹ để lại cho Nam 50 tỷ, còn con chỉ được trao cho ngôi nhà này. Mẹ biết con hiền, không ham vật chất, và cũng là đứa con duy nhất mẹ có thể tin tưởng. Tất cả số tiền kia, mẹ đều đã gửi gắm bí mật này.”

Tôi lật tiếp. Giấy tờ dưới đó là hợp đồng mua bán đất, hợp đồng gửi ngân hàng số lượng lớn bất động sản – tổng giá trị còn hơn 50 tỷ nhiều lần. Tất cả đều mang tên mẹ kế.

Chân tôi khụy xuống. Hóa ra, căn nhà rách nát không phải “bị bỏ rơi”, mà chính là nơi mẹ kế giấu toàn bộ tài sản thật sự.

Tường ngoài sổ, bà viết thêm:

“Ngày bố con mất, mẹ bị sĩ nhục, ai cũng cho rằng mẹ cưới cha con vì tiền. Nhưng mẹ biết, chỉ có ông ấy mới luôn thấu hiểu mẹ. Thực ra, mẹ phải làm vậy. Mười năm ròng rã, mẹ đã dành dụm từng đồng, từng mảnh đất, để sau này nếu mẹ mất, con vẫn có thể sống đủ đầy, không bị ai xem thường. Con hãy tha thứ cho mẹ. Đây là tài sản của gia đình mình, mẹ tin con sẽ biết dùng đúng cách.”

Nước mắt tôi trào ra. Bấy lâu nay, tôi vẫn oán hận bà, nghĩ rằng bà không thương mình. Giờ đây, đọc từng dòng chữ run rẩy đó, tôi mới hiểu tình yêu sâu kín, âm thầm mà bà giấu.

Tôi vội kể sự thật cho em trai nghe. Nhưng khi đọc xong, Nam đứng dậy, gằn giọng:
“Không công bằng! Sao bà ta để hết cho mày? Tao mới là con ruột!”

Tôi chỉ im lặng. Nam nổi điên, giật lấy xấp giấy rồi bỏ chạy. Tôi đuổi theo. Nhưng khi vừa ra đến cổng, nó ngã nhào xuống, đập đầu vào bậc đá. Mọi người ùa tới. Cái chết đến với nó quá nhanh – cũng như lòng tham của nó vừa trỗi dậy.

Tôi ôm em, gào nghẹn:
“Mẹ ơi, mẹ nhìn xem, bà chỉ muốn em sống tốt thôi mà…”

Năm sau, tôi bán bớt một phần tài sản, góp làm từ thiện. Mỗi lần nhìn lên di ảnh, tôi chỉ muốn được nói một lời xin lỗi: “Con đã hiểu mẹ rồi.”

Nam sụp xuống vì lòng tham. Hòa – người mẹ kế từng bị mang tiếng là “tham tiền”, hóa ra lại là người sống cả đời vì hai đứa con, một ruột, một riêng.

Tôi ngẩng nhìn lên bàn thờ, khói hương quyện lại thành hình bóng người phụ nữ hiền từ. Tôi mỉm cười giữa màn nước mắt.

Đêm ấy, tôi nghe thấy tiếng bà khe khẽ bên tai: “Mẹ chưa bao giờ bỏ con đâu.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *