Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Trời Thanh Hóa oi ả, giữa tiết giao mùa, những cơn mưa bất chợt trút xuống xua đi phần nào cái nóng gay gắt. Trong không gian tĩnh lặng của ngôi nhà nhỏ làng quê, người ta nghe tin về một vụ án khiến cả vùng rúng động.
Bà Hoa – người phụ nữ hiền lành, quanh năm chỉ biết làm lụng, đột ngột qua đời trong chính căn nhà mình. Ban đầu, ai cũng nghĩ bà bị tai nạn ngã cầu thang, nhưng kết quả khám nghiệm tử thi lại hé lộ một sự thật kinh hoàng hơn: bà đã bị sát hại.
Bà Hoa sống cùng chồng là ông An và con trai cả – Khải. Khải lấy vợ được hơn hai năm, vợ anh là Hương – một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, được nhiều người khen nết na. Nhưng từ khi về làm dâu, Hương lại tỏ ra khó chịu với mẹ chồng. Hai người thường xuyên mâu thuẫn vì những chuyện nhỏ nhặt trong sinh hoạt hằng ngày.
Ông An là người hiền lành, ít nói, chỉ biết lặng lẽ đứng giữa mà khuyên nhủ. Tuy nhiên, điều khiến hàng xóm để ý là Hương lại tỏ ra rất thân thiết và quấn quýt với bố chồng. Cô thường tìm mọi cách để gần gũi, trò chuyện, thậm chí có lúc còn thể hiện những cử chỉ thân mật thái quá.
Khải là người đàn ông cần cù, quanh năm làm ruộng và phụ hồ xa nhà. Mỗi lần về, anh chỉ biết lặng lẽ nghe mẹ phàn nàn rồi lại khuyên vợ nhẫn nhịn. Anh không biết rằng, sau lưng mình, một bi kịch đang âm thầm hình thành trong chính mái ấm tưởng chừng bình yên.
Một buổi chiều, khi bà Hoa đi chợ về, bà thấy Hương và ông An đang ngồi rất gần nhau ở sân sau. Gương mặt Hương đỏ bừng, còn ông An thì luống cuống đứng dậy. Cảnh tượng ấy khiến bà Hoa bàng hoàng.
Tối hôm đó, bà đã khóc một mình thật lâu rồi tìm gặp Hương để nói chuyện. “Con là dâu trong nhà, phải giữ ý tứ. Bố con là người lớn, không nên thân thiết quá như vậy.” Nhưng Hương chỉ đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng và một nụ cười nửa miệng: “Con làm gì sai mà mẹ phải lo lắng?”
Từ hôm ấy, mâu thuẫn giữa hai người càng căng thẳng. Hương nhiều lần lớn tiếng cãi lại, còn bà Hoa thì chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. Trong lòng Hương, sự thù ghét với mẹ chồng ngày một lớn. Cô cho rằng chính bà Hoa là người ngăn cản mối quan hệ “đặc biệt” giữa cô và bố chồng.
Một buổi trưa, Khải đi làm xa chưa về. Trong căn nhà chỉ còn Hương và bà Hoa. Hai người xảy ra cãi vã, bà Hoa định lên tiếng khuyên nhủ thì Hương bất ngờ đẩy mạnh, khiến bà ngã đập đầu xuống bậc thềm. Bà Hoa bất tỉnh ngay tại chỗ.
Hoảng hốt, Hương kéo thi thể bà Hoa vào phòng, rồi tạo hiện trường giả như một vụ ngã cầu thang. Sau đó, cô gọi điện báo tin cho hàng xóm: “Mẹ con ngã, không qua khỏi rồi!”
Cái chết của bà Hoa khiến cả làng bàng hoàng. Ông An đau đớn tột cùng, còn Khải gần như gục ngã. Nhưng điều khiến công an nghi ngờ là những vết bầm trên người nạn nhân không phù hợp với lời khai.
Qua điều tra, cơ quan công an phát hiện trong điện thoại của Hương có nhiều tin nhắn thân mật gửi cho ông An. Khi bị triệu tập, ông An bàng hoàng thú nhận: “Tôi có lỗi với vợ mình. Hương là người chủ động. Tôi đã nhiều lần muốn dừng lại nhưng cô ấy dọa sẽ nói hết mọi chuyện với con trai nếu tôi từ chối.”
Trước bằng chứng không thể chối cãi, Hương cúi đầu nhận tội. Cô khai: “Tôi chỉ muốn bà ấy biến mất, để tôi có thể sống yên ổn bên người tôi yêu.”
Câu nói lạnh lùng ấy khiến ai nấy rùng mình.
Hương bị tuyên án tù chung thân. Ngày ra tòa, cô khóc nghẹn: “Tôi hối hận, nhưng đã quá muộn. Tôi sai vì để lòng ích kỷ và ham muốn che mờ lý trí.”
Ông An, vì quá đau khổ và dằn vặt, đã ngã bệnh không lâu sau đó. Khải – người con trai tội nghiệp, mất cả mẹ lẫn cha trong cùng một vụ án, chỉ biết lặng lẽ thắp nhang cho hai người mỗi chiều.
Câu chuyện là lời cảnh tỉnh sâu sắc cho những ai để lòng tham, sự ghen tuông và dục vọng che mờ lý trí. Tội ác có thể bắt đầu từ những suy nghĩ nhỏ nhoi, nhưng hậu quả để lại là mất mát không gì bù đắp được.
Lưu ý: Câu chuyện này được tái hiện dựa trên hồ sơ vụ án có thật tại Thanh Hóa. Mọi tình tiết trong bài đều đã được biên tập lại nhằm truyền tải thông điệp nhân văn: “Đừng để sự ích kỷ và dục vọng khiến con người đánh mất nhân tính.”