Siêu âm thai kỳ không phát hiện gì bất thường – nhưng khi đứa bé chào đời, cả khoa sản chết lặng!

Siêu âm thai kỳ không phát hiện gì bất thường – nhưng khi đứa bé chào đời, cả khoa sản chết lặng!

Bí ẩn đằng sau một ca sinh kỳ lạ

Hà My, một cô gái 25 tuổi với vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú và đôi mắt sáng ngời niềm vui, đang mang thai đứa con đầu lòng ở tháng thứ tám. Đứa bé là kết tinh tình yêu giữa cô và Tuấn Kiệt – người đàn ông 28 tuổi, điềm đạm, luôn tận tâm chăm sóc vợ con.

Họ kết hôn đã ba năm, và phải đợi đến năm thứ ba mới nhận được tin vui. Với My và Kiệt, đứa bé chính là cả thế giới. Mỗi tối, Kiệt thường đặt tay lên bụng vợ, mỉm cười khi cảm nhận những chuyển động nhẹ nhàng của con.

“Em thấy thế nào? Hôm nay con có nghịch ngợm không?” — Kiệt hỏi, ánh mắt dịu dàng hướng về chiếc bụng tròn trịa của vợ.
My cười rạng rỡ, xoa nhẹ bụng: “Con khỏe lắm! Sáng nay còn đạp liên hồi, chắc là đang vui lắm đây!”

Họ đâu biết rằng, chỉ vài tuần nữa thôi — khi đứa bé chào đời — mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi.


Hành trình mang thai với kết quả “hoàn hảo”

Từ khi biết mình mang thai, Hà My luôn tuân thủ nghiêm ngặt lịch khám thai định kỳ. Mỗi lần đến bệnh viện, cô vừa hồi hộp vừa háo hức chờ nghe bác sĩ cập nhật về sự phát triển của con. Người phụ trách thai kỳ của My là bác sĩ Hòa — chuyên gia sản khoa với hơn 20 năm kinh nghiệm tại một bệnh viện lớn ở Hà Nội. Ông nổi tiếng vì sự cẩn trọng và chuyên nghiệp, luôn kiểm tra kỹ lưỡng từng chi tiết.

Ở tháng thứ ba, lần siêu âm đầu tiên cho thấy thai nhi phát triển bình thường, tim thai đập mạnh, không có dấu hiệu bất thường. Đến tháng thứ sáu, các xét nghiệm sàng lọc dị tật bẩm sinh đều cho kết quả tốt. Hình ảnh siêu âm 4D hiện lên rõ nét, khuôn mặt bé trông bình thường, đáng yêu. Sang tháng thứ tám, bé gần như hoàn thiện, cân nặng và chiều dài đạt chuẩn, các chỉ số về não, tim, phổi đều ổn định.

Mỗi lần rời phòng khám, My thở phào nhẹ nhõm, tin rằng mọi thứ đang diễn ra thuận lợi. Nhưng có một điều mà máy siêu âm không thể phát hiện…


Những dấu hiệu kỳ lạ

Khoảng ba tuần trước ngày dự sinh, Hà My bắt đầu cảm nhận điều gì đó bất thường. Mọi thứ có vẻ bình thường, nhưng mỗi lần chạm vào bụng, cô như có cảm giác có một ánh mắt vô hình đang quan sát mình từ bên trong. Một đêm, cô mơ thấy một người phụ nữ mặc áo dài trắng đứng dưới ánh trăng. Khuôn mặt bà mơ hồ, đôi mắt sâu thẳm như hút lấy tâm hồn cô.

“Cô sắp sinh rồi,” giọng bà thì thầm.
My giật mình, hỏi: “Bà là ai?” Nhưng người phụ nữ chỉ mỉm cười bí ẩn rồi biến mất. My tỉnh dậy, tim đập thình thịch, bụng lạnh toát. Cô cố thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là giấc mơ, nhưng cảm giác bất an không tan.

Từ đó, những giấc mơ kỳ lạ liên tục xuất hiện. Có đêm cô thấy một bàn tay nhỏ bé vươn ra từ bụng mình; có đêm thấy một đứa trẻ ngồi quay lưng, nhưng khi nó từ từ quay lại, My bừng tỉnh trong hoảng loạn. Cô kể cho Kiệt, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng an ủi rằng đó chỉ là do tâm lý căng thẳng. Bác sĩ Hòa, khi nghe, cũng trấn an rằng nhiều phụ nữ mang thai gần sinh thường gặp ác mộng vì áp lực tâm lý.

Tuy nhiên, My không thể xua tan cảm giác rằng đứa bé trong bụng mình không giống những đứa trẻ bình thường.


Những hiện tượng kinh hoàng

Càng gần ngày sinh, cơ thể My thay đổi theo cách khó lý giải. Ban đầu, cô chỉ thấy ớn lạnh vào ban đêm dù đã đắp chăn kín. Dần dần, những hiện tượng kỳ lạ trở nên rõ rệt hơn. Mỗi đêm, cô tỉnh dậy đúng lúc 3 giờ sáng mà không rõ lý do. Bụng cô nhói đau trong chớp mắt, rồi cơn đau biến mất như chưa từng tồn tại.

Điều đáng sợ nhất là những chuyển động của đứa bé. Những cú đạp ngày càng mạnh, không theo nhịp tự nhiên. My cảm giác như đứa bé không chỉ di chuyển mà còn đang tìm kiếm điều gì đó. Một đêm, khi cô vén áo lên để nhìn bụng, cô kinh hoàng khi thấy một bàn tay nhỏ bé in lên làn da từ bên trong, như thể cố chạm ra ngoài. My chết lặng, tim đập loạn—cô sờ lên bụng, mọi thứ lại bình thường, nhưng nỗi sợ đã ăn sâu vào tâm trí.

Những giấc mơ của My càng lúc càng kinh hoàng: một đêm cô thấy mình đứng trong một căn phòng lạnh lẽo, trước mặt là chiếc nôi trắng, trong đó một đứa trẻ mở mắt—đôi mắt đen kịt, không tròng trắng, khiến cô bật lùi trong hoảng loạn. Một giọng nói khàn vang lên: “Đừng sinh nó ra. Hãy dừng lại trước khi quá muộn.” My tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại, cảm giác lạnh buốt lan khắp người.


Khoảnh khắc đối diện với nỗi sợ

Một tuần trước ngày dự sinh, My và Kiệt đến bệnh viện để kiểm tra lần cuối. Bác sĩ Hòa vẫn điềm tĩnh, nhưng khi siêu âm ông khựng lại. Bàn tay ông run nhẹ khi cầm đầu dò. My lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao, bác sĩ?”

Ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười: “Không sao, thai nhi vẫn bình thường. Chỉ một số góc nhìn chưa rõ, tôi cần kiểm tra thêm.” Nhưng trong lòng ông dấy lên cơn sóng dữ. Trong một khoảnh khắc, ông nhìn thấy đôi mắt của đứa bé trên màn hình—nhìn thẳng vào ông, lạnh lùng, không giống bất kỳ thai nhi nào.


Ngày sinh định mệnh

Ngày dự sinh đến. Từ sáng, My cảm thấy đau bụng âm ỉ nhưng cố chịu đựng, nghĩ đó là dấu hiệu bình thường. Đến trưa, cơn đau dữ dội hơn. Kiệt vội đưa cô đến bệnh viện. Trên đường, My cảm nhận những chuyển động kỳ lạ trong bụng. Đứa bé không còn đạp nhẹ mà quẫy mạnh như cố thoát ra.

Tại bệnh viện, bác sĩ Hòa và đội ngũ y tá nhanh chóng đưa My vào phòng sinh. Dù có hơn 20 năm kinh nghiệm, ông chưa từng cảm thấy bất an như lúc này. Mặc dù kết quả siêu âm vẫn bình thường, linh tính mách bảo có điều gì đó sai trái. My đau dữ dội, nhưng đứa bé không chịu xoay đúng vị trí.

Nhịp tim thai thay đổi bất thường: lúc nhanh đột ngột, lúc chậm đến mức gần như ngừng đập. Có lúc tim biến mất rồi đột nhiên trở lại mạnh mẽ. Sau hơn 12 giờ vật lộn, My kiệt sức. Bác sĩ Hòa ra hiệu chuẩn bị. My cố dồn sức đẩy, và đứa bé chào đời.

Cả phòng im lặng. Đứa bé không khóc. Không ai lên tiếng. Y tá tiến đến cắt dây rốn, nhưng lưỡi kéo gãy đôi khi vừa chạm. Cả đội sững sờ. Cơ thể đứa bé cứng như kim loại. Khi bác sĩ Hòa chạm vào, đôi mắt bé mở ra — đôi mắt đen thẳm, không tròng trắng, như một vực sâu vô tận. Trong khoảnh khắc đó, ông cảm nhận một thứ gì đó cổ xưa, xảo quyệt, nguy hiểm ẩn sâu bên trong.


Bí mật kinh hoàng

My vẫn chưa tỉnh. Cô không biết rằng đứa bé cô vừa sinh không giống bất kỳ đứa trẻ nào. Một y tá cố bế bé lên để lau sạch, nhưng khi chạm vào, cô cảm thấy luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, và cổ tay cô bị bẻ gãy ngay tức thì. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bé không khóc, không cử động, chỉ nhìn mọi người như đang quan sát, chờ đợi. Sau 30 phút, My tỉnh lại, yếu ớt hỏi: “Con tôi đâu?” Không ai trả lời. Kiệt cố cười, nhưng ánh mắt hoang mang. Bác sĩ Hòa nói: “Bé khỏe, nhưng cần kiểm tra thêm.”

Trong phòng cách ly, bác sĩ Hòa và các chuyên gia cấp cao họp kín. Hình ảnh đứa bé hiện lên trên màn hình — làn da trắng bất thường, không thấy mạch máu; dưới ánh sáng, những ký hiệu kỳ lạ xuất hiện trên da như văn tự cổ. Bé không khóc, không cử động, nhưng vẫn sống.

Một bác sĩ trẻ run rẩy hỏi: “Nó có phải con người không?”
Bác sĩ Hòa im lặng, không biết trả lời. Một bác sĩ khác đề nghị báo chính quyền, nhưng ông phản đối: “Nếu tin này lộ ra, sẽ gây hoảng loạn. Chúng ta phải giữ bí mật.”


Sự biến mất bí ẩn

Trong khi đó, My không thể yên. Vào nửa đêm, khi Kiệt ngủ, cô lén rời phòng bệnh để tìm con. Cô nghe lỏm rằng đứa bé đang ở phòng cách ly tầng ba. Khi vào phòng, My hét lên kinh hoàng: đứa bé nằm trong nôi, đôi mắt đen kịt nhìn thẳng vào cô — ánh mắt đó không phải của một đứa trẻ mà là của một thực thể cổ xưa, lạnh lùng.

Sau khi bé ra đời, bệnh viện liên tục xảy ra những sự kiện kỳ lạ: một y tá được tìm thấy chết trong nhà kho, khuôn mặt méo mó vì sợ hãi; thiết bị y tế trong phòng cách ly hỏng không rõ lý do; một bác sĩ mất trí nhớ tạm thời sau khi tiếp xúc với bé. Không ai dám ở lại phòng cách ly quá lâu.

Bác sĩ Hòa quyết định xét nghiệm ADN của đứa bé. Kết quả kinh hoàng: ADN chứa những đoạn không tồn tại trong bất kỳ sinh vật nào trên Trái Đất. My đã mang thai một thực thể không thuộc thế giới này.

Bệnh viện đứng trước nhiều lựa chọn: giữ kín tin tức, báo cáo chính phủ hay loại bỏ bé. Nhưng trước khi họ quyết định, vào một đêm mưa to, đứa bé biến mất. Trên tường phòng cách ly xuất hiện những ký hiệu kỳ lạ như viết bằng máu.


Hậu quả và những bí ẩn còn lại

Cảnh sát được gọi đến, nhưng không ai lý giải được làm thế nào một đứa trẻ sơ sinh biến mất khỏi phòng khóa kín. Camera giám sát chỉ ghi lại hình ảnh trống rỗng. Một y tá nghe thấy tiếng thì thầm bằng ngôn ngữ lạ. Cửa sổ phòng cách ly tầng năm bị mở toang, nhưng không ai có thể nhảy xuống mà sống sót.

Những cái chết và sự biến mất tiếp tục: một bác sĩ trong ê-kíp sinh đứa bé chết vì nhồi máu, khuôn mặt méo vì sợ hãi; một y tá biến mất trên đường đi làm. Tin đồn lan rộng: đứa bé không phải con người, nó trở lại để trả thù.

Sau khi xuất viện, My không thể thoát khỏi cảm giác bị theo dõi. Ban đêm, cô nghe tiếng động lạ trong phòng. Có lần cô thấy một bóng đen nhỏ bé ở góc phòng — khi bật đèn lên, không có gì cả. Một hôm, cô thấy dấu vân tay nhỏ trên cổ mình trong gương, như thể ai đó chạm vào cô khi cô ngủ.

“Con ơi, con ở đâu?” My gào khóc. Một tiếng cười khúc khích vang lên từ bóng tối. Cô biết đứa bé chưa bao giờ rời đi. Nó vẫn ở gần, dõi theo cô.

Bệnh viện xóa mọi hồ sơ về đứa bé, yêu cầu nhân viên giữ im lặng. Nhưng những câu hỏi vẫn còn: đứa bé là gì? Nó đến từ đâu? Tại sao nó xuất hiện trong bụng Hà My? Và liệu nó sẽ trở lại?


Suy ngẫm và kết

Câu chuyện này không chỉ là một hành trình ly kỳ mà còn là lời nhắc: có những bí ẩn vượt ngoài tầm hiểu biết của con người. Khoa học chưa thể giải thích tất cả, và đôi khi những thực thể tồn tại ngay bên cạnh chúng ta mà ta không nhận ra. Nhưng điều quan trọng hơn, câu chuyện nhắc ta trân trọng từng khoảnh khắc, giữ niềm tin và lòng nhân ái.

Mỗi con người, dù bình thường hay đặc biệt, đều có lý do để tồn tại. Những điều vượt ngoài hiểu biết không phải lúc nào cũng đáng sợ — đôi khi, chúng là cơ hội để nhìn thế giới theo cách mới.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *