Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Sáng sớm ngày 6/5, tại thôn Pò Lèn, xã Nam Quan, huyện Lộc Bình, tỉnh Lạng Sơn — bầu không khí trong lành của miền sơn cước bỗng hóa u ám.
Ông Lý Văn Mơ sang nhà con trai để gọi cháu nội dậy đi học như mọi ngày. Cánh cửa khép hờ, tiếng quạt vẫn chạy đều, nhưng phòng ngủ im lìm lạ thường.
“N.! N.! dậy đi cháu!” – ông Mơ gọi khẽ, không ai trả lời.
Ông bước lại gần, chạm tay vào người cháu thì khựng lại.
Thân thể bé gái lạnh cứng, mặt tím tái, quần ngủ bị kéo xuống ngang gối.
Ông lùi lại, gào lên thảm thiết:
“Trời ơi! Con ơi! Ai giết cháu tôi…!”
Tiếng kêu khiến cả thôn bàng hoàng. Người dân chạy đến, ai nấy chết lặng. Một bé gái mới 11 tuổi – ngoan hiền, hiếu thảo – đã bị hại trong chính căn nhà của mình.
Khi lực lượng công an huyện Lộc Bình và Phòng Cảnh sát Hình sự Công an tỉnh có mặt, cửa chính bị khóa từ bên trong, chỉ cửa bếp sau bị hé – bản lề gãy, vết cạy thô bạo.
Đồ đạc không xáo trộn, tài sản không mất.
Trên giường, chăn màn xộc xệch, cổ nạn nhân có vết bầm tím — dấu hiệu bị bóp cổ đến chết.
Kỹ thuật hình sự thu được nhiều tóc rụng, mảnh da móng tay, và một vệt tinh dịch lạ trên chăn.
Thiếu tá Hoàng Đức T., Trưởng phòng Hình sự, trầm giọng nói:
“Không có dấu hiệu cướp của. Hung thủ biết rõ căn nhà, biết bố mẹ cháu vắng mặt. Đây là người quen.”
Danh sách hàng chục người đàn ông quanh khu vực được lập ra: hàng xóm, bạn học, họ hàng gần xa.
Công an lấy mẫu ADN từng người, đồng thời rà soát những kẻ có tiền án, nghiện rượu, hay quấy rối trẻ em.
Trong số đó, một người gây chú ý đặc biệt:
Lý Văn C., 50 tuổi, họ hàng xa, thường qua lại nhà cháu N. chơi.
Hắn sống một mình, hay uống rượu, có tiếng là “dâm dê, nói năng thô tục”.
Hôm khám nghiệm, điều tra viên thấy trên cánh tay hắn có mấy vết xước nhỏ.
“Bị sao thế anh C.?”
“À… hôm qua tôi ngã xe thôi, không có gì đâu.” – hắn đáp, mắt lảng tránh.
Trước sự im lặng lạnh lùng của công an, hắn cười gượng, xin về.
Công an âm thầm thu mẫu tóc, nước bọt của C. để giám định.
Ba ngày sau, kết quả giám định từ Phòng Kỹ thuật Hình sự gửi về:
ADN của Lý Văn C. trùng khớp hoàn toàn với mẫu tinh dịch và tóc tại hiện trường.
Cả tổ chuyên án lặng đi.
Thiếu tá Hoàng Đức T. đập bàn:
“Không thể tin được… Hắn là người thân của nạn nhân!”
Một kế hoạch bắt giữ được triển khai trong đêm.
4h sáng, tại căn nhà lụp xụp ở cuối thôn, Lý Văn C. bị khống chế khi còn đang say rượu.
Trước những chứng cứ rõ ràng, C. im lặng suốt gần hai giờ.
Khi được đưa xem hình cháu bé, hắn bật khóc, rồi run rẩy thú nhận:
“Đêm đó… tôi uống rượu, đi ngang nhà cháu. Thấy bố mẹ nó đi làm ca đêm, tôi lẻn vào… chui xuống gầm giường.
Đợi đến khi cháu ngủ say, tôi bò lên… nó tỉnh dậy kêu, tôi bịt miệng, bóp cổ… Rồi… rồi tôi làm chuyện thất đức ấy…”
Căn phòng im lặng đến nghẹt thở.
Một điều tra viên rưng rưng:
“Anh biết mình đã hủy hoại cả một gia đình không?”
C. chỉ cúi gằm, nước mắt rơi xuống bàn.
Kết luận điều tra xác định:
Lý Văn C. phạm hai tội đặc biệt nghiêm trọng:
Giết người (Điều 123 BLHS)
Hiếp dâm người dưới 16 tuổi (Điều 142 BLHS)
Với hành vi mất nhân tính, Tòa án tuyên án tử hình.
Khi bản án được đọc, cha mẹ cháu bé bật khóc:
“Chỉ mong linh hồn con được yên, và không đứa trẻ nào phải chịu như con tôi.”
Vụ án khép lại, nhưng dư âm còn mãi.
Trong bóng tối của lòng người, có những con quỷ đội lốt người thân.
Công lý đến muộn, nhưng không bao giờ ngủ quên.
“Hành trình phá án không chỉ là tìm ra hung thủ – mà là hành trình đi tìm lại công bằng cho những linh hồn bé nhỏ.”