Phúc không bao giờ cưới. Anh rời Đà Lạt, mang theo chiếc nhẫn đính hôn và cuốn nhật ký của Lan

Phúc không bao giờ cưới. Anh rời Đà Lạt, mang theo chiếc nhẫn đính hôn và cuốn nhật ký của Lan

Lan đứng trước gương, thử chiếc váy cưới trắng muốt, lòng tràn ngập hạnh phúc xen lẫn hồi hộp. Phúc, người đàn ông cô yêu từ cái nhìn đầu tiên, đang ở ngoài sân, tỉ mỉ sắp xếp những lẵng hoa cúc họa mi — loài hoa cả hai cùng yêu.

Họ gặp nhau cách đây một năm, trong một quán cà phê nhỏ giữa lòng thành phố mộng mơ. Chỉ một ánh mắt, một nụ cười, và trái tim họ đã thuộc về nhau, như thể định mệnh đã sắp đặt từ lâu. Lan và Phúc giống nhau đến lạ. Cả hai đều có đôi mắt sâu thẳm, nụ cười với lúm đồng tiền bên má trái, và dáng người mảnh khảnh. Bạn bè trêu rằng họ có “tướng phu thê”, như hai mảnh ghép sinh ra để dành cho nhau.

Mẹ Lan, bà Hạnh, mỗi lần nhìn Phúc đều mỉm cười, nói:

“Thằng bé này giống con như đúc, chắc chắn là duyên trời định.”

Lan chỉ cười, ôm lấy mẹ, lòng thầm cảm ơn số phận đã mang Phúc đến bên cô.

Ngày cưới đến gần, Lan và Phúc quyết định làm xét nghiệm trước hôn nhân. “Cẩn thận vẫn hơn,” Phúc nói, nắm tay cô dịu dàng. “Anh muốn chúng ta có một tương lai khỏe mạnh, bên nhau mãi mãi.” Lan gật đầu, tràn ngập yêu thương.

Họ đến bệnh viện lớn trong thành phố để làm các xét nghiệm cần thiết, và cả hai còn trêu nhau rằng giống như anh em khi được y tá nhận xét. Kết quả sẽ có sau vài ngày, và cả hai trở lại chuẩn bị cho lễ cưới với tâm trạng lâng lâng.

Ngày nhận kết quả, trời mưa tầm tã. Phúc bận cuộc họp nên Lan đến bệnh viện một mình. Cô ngồi trong phòng chờ, tay mân mê chiếc nhẫn đính hôn Phúc tặng, lòng đầy hy vọng về mái ấm hạnh phúc. Bác sĩ gọi cô vào, trao một phong bì trắng và nói:

“Cô Lan, kết quả xét nghiệm cho cô và anh Phúc đây. Nhưng có một điều tôi cần nói riêng với cô.”

Lan mỉm cười, nghĩ rằng đó là chuyện nhỏ. Nhưng khi bác sĩ mở lời, cả thế giới của cô như sụp đổ:

“Cô Lan, xét nghiệm di truyền cho thấy cô và anh Phúc có mối quan hệ huyết thống. Cụ thể hơn, hai người có khả năng là anh em sinh đôi.”

Bác sĩ giải thích rằng các chỉ số di truyền trùng khớp rất cao, không có sai sót.

Lan cảm thấy như máu trong người ngừng chảy. Cô nắm chặt phong bì, tay run rẩy, đầu óc quay cuồng:

“Không thể nào… Phúc… là anh trai tôi?”

Bác sĩ nói thêm rằng tất cả các kiểm tra đã được thực hiện cẩn trọng. Lan không nghe nổi nữa, bước ra khỏi bệnh viện giữa cơn mưa, nước mắt hòa lẫn những giọt nước lạnh buốt.

Về đến nhà, Lan khóa cửa phòng mình, không cho ai vào, kể cả mẹ. Cô đọc phong bì, tìm từng câu chữ như muốn phủ nhận điều kinh hoàng. Cô nghĩ đến Phúc — đến nụ cười, những lần anh nắm tay cô và hẹn hò — làm sao cô có thể đối diện khi người cô yêu sâu đậm lại là anh trai thất lạc?

Lan quyết định tìm mẹ. Bà Hạnh, ngồi bên hiên nhà, ánh mắt xa xăm, lặng lẽ kể: lúc sinh Lan và đứa con trai, bà không đủ khả năng nuôi cả hai nên gửi đứa con trai vào cô nhi viện, với hy vọng tìm được cuộc sống tốt hơn. Bà nghĩ đứa bé đã mất vì cô nhi viện nói rằng nó yếu quá, không qua khỏi.

Lan ôm mẹ, khóc nức nở. Cô không trách mẹ, nhưng trái tim cô như vỡ vụn. Phúc, người cô yêu, hóa ra là anh trai cô — người mẹ tưởng đã mất.

Lan viết thư cho Phúc, trình bày toàn bộ sự thật: từ kết quả xét nghiệm đến lời kể của mẹ. Cô xin lỗi vì không đủ can đảm để nói trực tiếp, xin lỗi vì đã yêu anh, và xin lỗi vì không thể tiếp tục. Cô gấp lá thư, đặt bên gối, cạnh chiếc nhẫn đính hôn.

Sáng hôm sau, bà Hạnh gõ cửa phòng Lan nhưng không nghe trả lời. Bà đẩy cửa vào và hé ra tiếng thét: Lan nằm yên, lòng thanh thản như ngủ, bên cạnh là lọ thuốc ngủ đã vơi. Lá thư cho Phúc vẫn đó, như lời trăng rối cuối cùng giữa cô và cuộc đời.

Phúc nhận tin khi đang trên đường đến nhà Lan. Anh lao đến, ôm lấy người đã mất, gào khóc. Anh đọc lá thư, sự thật như dao cứa qua tim. Anh quỳ bên Lan, thầm thì:

“Lan, sao em không cho anh cơ hội? Anh thà không biết sự thật, chỉ cần có em.”

Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Trong tang lễ, Phúc tìm thấy cuốn nhật ký cũ của Lan trong phòng cô. Trong đó cô viết về những giấc mơ — có hình ảnh cô nắm tay một cậu bé giống mình, chạy qua rừng thông xanh:

“Có lẽ đó là anh trai em,” cô viết. “Nếu một ngày gặp lại, em sẽ ôm anh thật chặt.”

Phúc bật khóc. Anh nhận ra Lan đã mơ đến anh từ trước khi họ từng gặp nhau ở quán cà phê.

Không thể tiếp tục sống trong đau đớn, Phúc quyết định rời Đà Lạt. Anh mang theo chiếc nhẫn đính hôn và cuốn nhật ký của Lan. Người ta nói anh lang thang khắp nơi, tìm cách quên đi nỗi đau. Nhưng trong tim anh, Lan mãi là người con gái anh yêu và cũng là em gái anh không bao giờ có cơ hội bảo vệ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *