Phật khẽ đưa tay chỉ vào chiếc lá, nói một câu ngắn gọn…

Phật khẽ đưa tay, chỉ vào chiếc lá vừa rơi xuống đất, chậm rãi nói:

“Chiếc lá kia rời cành, không phải mất đi, mà chỉ trở về với đất. Con người cũng vậy, khi thân xác tan rã, không hề diệt mất, mà trở về với vòng luân hồi. Sinh và tử, đến và đi, chỉ là những trạng thái chuyển hóa.”

Nghe xong, vị tăng trẻ bỗng run lên, lòng tràn ngập một nỗi xúc động khó tả. Từ trước đến nay, chàng vẫn nhìn cái chết như một sự chấm hết, một vực sâu đáng sợ. Nhưng giờ đây, qua câu nói của Phật, chàng nhận ra: sự mất mát chỉ là tạm thời, giống như chiếc lá kia, tan ra để nuôi dưỡng gốc rễ, rồi một ngày lại thành mầm non xanh tươi.

Phật nhìn chàng, ánh mắt từ bi chan chứa:
“Con hãy nhớ, khi con bám chấp vào sự sống, con sẽ sợ cái chết. Khi con bám chấp vào cái còn, con sẽ đau khổ trước cái mất. Nhưng khi con thấy rõ mọi thứ đều vô thường, con sẽ buông bỏ, và trong buông bỏ, con tìm thấy an lạc.”

Vị tăng trẻ cúi đầu, nước mắt rơi trên má. Lần đầu tiên, chàng thấy cái chết không còn là kẻ thù, mà là một phần của sự sống bất tận.

Câu chuyện về chiếc lá rơi không chỉ dành cho những vị tăng trẻ ngày xưa, mà cũng dành cho chúng ta hôm nay. Trong đời sống hiện đại, con người bận rộn đến mức nhiều khi không dám đối diện với mất mát. Ta sợ tuổi già, sợ bệnh tật, sợ cái chết của người thân, và sợ cả những thất bại nhỏ nhoi trong công việc, tình cảm.

Nhưng nếu nhớ đến hình ảnh chiếc lá rơi, ta sẽ thấy: mọi sự đều có chu kỳ. Người thân rời xa, ta đau khổ, nhưng họ không hề mất đi — mà chỉ trở về với dòng chảy vĩnh hằng. Những thất bại, mất mát hôm nay cũng không phải dấu chấm hết, mà chỉ là một bước chuyển để ta trưởng thành hơn.

Phật dạy: “Khi con biết mọi thứ là vô thường, con sẽ không còn níu giữ trong sợ hãi, mà học cách buông bỏ trong an nhiên.”

Và trong buông bỏ ấy, ta tìm được sự bình yên — giữa dòng đời nhiều biến động.

Câu chuyện về chiếc lá rơi, tưởng đã khép lại nơi khu rừng xưa, nhưng thực ra vẫn chưa bao giờ kết thúc. Bởi trong từng khoảnh khắc của đời sống hôm nay, chúng ta vẫn đang chứng kiến vô số “chiếc lá” rời cành: một mối tình tan vỡ, một người thân ra đi, một tuổi trẻ dần khép lại…

Và câu hỏi mà Phật để lại từ ngàn năm trước vẫn còn vang vọng: Liệu ta có đủ can đảm để nhìn những chiếc lá rơi trong đời mình bằng nụ cười an nhiên, thay vì nước mắt sợ hãi?

Có lẽ, câu chuyện chưa khép lại… vì mỗi chúng ta vẫn đang sống trong khoảnh khắc chiếc lá rơi ấy.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *