Phật dạy: “Người tham lam, dù có cả thiên hạ cũng vẫn thấy thiếu.”

Phật dạy:
“Người tham lam, dù có cả thiên hạ cũng vẫn thấy thiếu.”

Câu nói này không chỉ là lời cảnh tỉnh, mà còn là chân lý được kiểm chứng qua biết bao đời. Lòng tham giống như chiếc giếng không đáy: càng đổ vào nhiều, nó càng nuốt chửng nhiều hơn, không bao giờ đầy.

Bạn có từng thấy người luôn khao khát kiếm nhiều tiền hơn, mua thêm nhà, thêm xe, nhưng chẳng bao giờ thật sự hài lòng? Hoặc có người trong tình yêu, dù được yêu thương vẫn không ngừng đòi hỏi, cuối cùng tự làm mình bất an? Tất cả đều vì không biết dừng lại.

Tham lam không chỉ nằm ở vật chất, mà còn ở danh vọng, quyền lực, tình cảm. Một khi tâm luôn khát cầu, ta sẽ chẳng bao giờ thấy hạnh phúc, bởi sự thỏa mãn chỉ là tạm thời, rồi nhanh chóng bị thay thế bởi ham muốn mới. Hậu quả là ta mãi chạy theo một cuộc đua vô tận, càng chạy càng mệt mỏi.

Phật từng dạy “Tri túc thường lạc” – biết đủ thì thường vui. Người biết đủ, dù chỉ ăn một bát cơm đơn sơ, vẫn thấy ngon lành. Người không biết đủ, dẫu ngồi trên kho vàng bạc vẫn lo sợ, bất an. Thật ra, cái ta thiếu không phải ở bên ngoài, mà ở bên trong.

Vậy làm sao để thoát khỏi chiếc bẫy tham lam?
Trước hết, hãy tập biết ơn. Mỗi ngày, hãy dành thời gian nhớ lại những gì ta đang có: một cơ thể còn khỏe mạnh, gia đình, bạn bè, một mái nhà để trú ngụ, những bữa cơm no đủ. Khi nuôi dưỡng lòng biết ơn, tham lam sẽ dần lắng xuống, thay vào đó là sự trân trọng.

Kế đến, hãy thử chia sẻ. Khi ta trao đi, ta sẽ nhận lại niềm vui và nhận ra rằng hạnh phúc không nằm ở việc giữ thật nhiều, mà ở việc biết mở lòng. Một đồng tiền cho đi đúng lúc, một lời chia sẻ chân thành, đôi khi lại làm ta giàu có hơn bất kỳ tài sản nào.

Cái khổ của con người không nằm ở thiếu thốn, mà nằm ở tham cầu. Người tham lam giống như kẻ uống nước biển: càng uống càng khát. Người biết đủ lại như suối trong: càng uống càng thấy mát lành.

Vì vậy, nếu hôm nay bạn đang mệt mỏi vì mãi chạy theo thứ gì đó, hãy dừng lại. Hãy nhớ lời Phật dạy: hạnh phúc không phải ở “có bao nhiêu”, mà ở “biết đủ với những gì đang có”. Chỉ khi ấy, tâm bạn mới thật sự an yên.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *