Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Nhặt Một Cậu Bé Về Nuôi, 20 Năm Sau Cuộc Đời Cô gái Bất Ngờ Rẽ Lối Khác

Nhặt Một Cậu Bé Về Nuôi, 20 Năm Sau Cuộc Đời Cô gái Bất Ngờ Rẽ Lối Khác

Chiều cuối đông, gió thổi hun hút dọc con đường đất đỏ dần ra bìa rừng. Tháo, khi ấy mới mười tám tuổi, vừa tan ca làm ở xưởng may, đang đạp chiếc xe đạp cà tàng về nhà thì nghe tiếng khóc yếu ớt vắng ra từ đám có rậm ven đường. Ban đầu cô nghĩ đó là tiếng mèo con, nhưng càng lại gần, trái tim cô càng đập mạnh. Trong bụi cỏ ẩm ướt, một bé trai đỏ hỏn, quấn tạm manh vải mỏng, run rẩy vì lạnh. Khuôn mặt bé nhăn nhúm, bàn tay nhỏ xíu chới với trong không trung như đang cầu cứu. Thảo bảng hoàng. Trời rét thế này, nếu không ai giúp, đứa trẻ sẽ không sống nổi qua đêm. Không suy nghĩ nhiều, Tháo cởi chiếc khăn choàng cổ của mình, quấn chặt lấy bé rồi bế lên. Đôi bàn tay nhỏ bé bấu vào ngực cô, khiến cô rùng mình – không phải vì lạnh, mà vì cảm giác mình vừa ôm trọn một sinh mạng đang bám víu vào mình.

Thảo đem bé về căn nhà nhỏ ở ven làng. Mẹ cô, một phụ nữ lam lũ nhưng giàu lòng thương, ban đầu hoảng hốt khi thấy con gái bế một đứa bé không rõ nguồn gốc về. Nhưng nhìn gương mặt tím tái vì lạnh của bé, bà không nỡ xua đuổi. Thế là từ hôm ấy, căn nhà vốn chỉ có hai mẹ con nay thêm tiếng khóc oe oe, thêm mùi sữa, thêm cả những đêm trắng thức trông. Họ đặt tên bé là Nam, như mong muốn đứa trẻ sau này lớn lên sẽ mạnh mẽ, vững chãi như cây tùng cây bách.

Cuộc sống vốn đã khó khăn nay càng chật vật. Tiền công từ xưởng may của Tháo và những đồng mẹ cô kiếm được từ bán rau ngoài chợ phải chia thêm để mua sữa, mua tã. Nhiều lúc Thảo mệt mỏi rã rời, nhất là khi Nam quấy khóc suốt đêm, nhưng mỗi lần thấy đôi mắt tròn xoe nhìn mình, cô lại thấy lòng mình mềm lại. Tình cảm mẹ con, dù không cùng máu mủ, cứ thế lớn dần.

Năm tháng trôi đi, Nam lớn lên trong tình yêu thương giản dị nhưng bền chặt. Cậu bé thông minh, hiếu động và luôn bám lấy “mẹ Thảo” mọi lúc mọi nơi. Cả làng ai cũng biết chuyện Thảo nhặt Nam, và không ít người bàn tán, bảo cô dại, tuổi trẻ còn chưa lo xong bản thân đã vác thêm gánh nặng. Nhưng Thảo chưa bao giờ hối hận. Mỗi lần Nam ôm cổ gọi “mẹ” bằng giọng bi bô, cô lại thấy mọi khó nhọc đều xứng đáng.

Khi Nam vào lớp một, Thảo làm thêm giờ ở xưởng để lo cho con học hành đầy đủ. Cậu bé học rất giỏi, năm nào cũng nhận giấy khen. Thảo treo từng tờ lên tường, coi đó như tài sản quý giá nhất. Mười năm sau, Nam trở thành một thiếu niên cao lớn, chững chạc. Thảo vẫn chưa lấy chồng. Nhiều người đàn ông từng ngỏ ý, nhưng cô đều từ chối – một phần vì sợ con bị đối xử tệ, một phần vì trong lòng cô, Nam là ưu tiên lớn nhất.

Rồi một ngày, khi Nam tròn mười tám tuổi, một người phụ nữ lạ tìm đến. Bà ta mặc đồ sang trọng, tay đeo đầy vàng, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa rưng rưng khi thấy Nam. Bà tự giới thiệu là mẹ ruột của cậu, kể rằng năm xưa vì hoàn cảnh éo le nên mới bỏ con lại. Bây giờ bà đã khá giả, muốn nhận lại Nam, đưa cậu về thành phố sống. Tháo nghe mà như ai bóp tim. Nam thì ngỡ ngàng, im lặng nhìn hai người phụ nữ – một bên là mẹ đã nuôi mình lớn, một bên là người sinh ra mình.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày nặng nề. Người phụ nữ kia kiên trì thuyết phục Nam, hứa hẹn cho cậu cuộc sống đầy đủ, học ở trường quốc tế, đi du lịch nước ngoài… Thảo không cản, nhưng mỗi đêm nằm quay mặt vào tường, cô lại lặng lẽ khóc. Cô sợ đến ngày Nam sẽ rời đi, để lại cô một mình trong căn nhà trống.

Cuối cùng, Nam quyết định đi theo mẹ ruột. Ngày cậu kéo vali bước ra khỏi cửa, Tháo cố mỉm cười, dặn cậu giữ sức khỏe, nhưng khi bóng dáng cao gầy ấy khuất sau hàng tre, nước mắt cô không kìm được nữa. Căn nhà bồng rộng và vắng đến mức nghe rõ cả tiếng gió rít qua khe cửa.

Hai mươi năm kể từ ngày Thảo nhặt Nam, cuộc đời cô rẽ sang hướng khác. Không còn Nam bên cạnh, Thảo dành thời gian chăm sóc mẹ già, thi thoảng đi làm thêm ở tiệm may gần nhà. Cô gần như đã quen với sự vắng lặng, cho đến một buổi chiều mùa hạ, khi tiếng xe máy dừng trước sân và một giọng nói quen thuộc vang lên: “Mẹ ơi, con về rồi đây!”

Nam bước vào, cao lớn, rắn rỏi, mặc chiếc sơ mi trắng giản dị. Đi sau là một người phụ nữ trẻ và một bé trai khoảng ba tuổi. Nam ôm chầm lấy Thảo, giọng nghẹn lại: “Con xin lỗi vì đã để mẹ một mình. Con đã hiểu, nơi con thuộc về là đây.”

Thì ra, sau vài năm sống cùng mẹ ruột, Nam nhận ra tiền bạc và tiện nghi không thể bù đắp được tình cảm. Cậu quay lại tìm Thảo, lần này với tư cách là người đàn ông trưởng thành, muốn chăm sóc cho người đã nuôi mình khôn lớn. Bé trai kia là con của Nam, và Nam muốn con mình gọi Thảo là bà ngoại.

Nhìn cháu trai ríu rít chạy quanh sân, Thảo mỉm cười trong nước mắt. Cô hiểu rằng, dù cuộc đời có nhiều ngã rẽ, thì tình thương chân thành vẫn là sợi dây bền chặt nhất, kéo con người ta về bên nhau. Và với cô, việc nhặt cậu bé năm xưa không chỉ cứu một sinh mạng, mà còn mang lại cho cô cả một gia đình.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *