Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

“Người Vợ Bị Kết Ấn chung thân – Chỉ Vì Chồng Nuôi Gà Lôi Trắng”

“Người Vợ Bị Kết Ấn chung thân – Chỉ Vì Chồng Nuôi Gà Lôi Trắng”

Giữa triền đồi Nghệ An, tiếng gà lôi trắng vang mỗi sớm mai, che giấu bí mật chiết người. Trần Quang Lâm, ngoài 40 tuổi, bỏ nghề kỹ sư thủy lợi để nuôi loài gà quý hiếm, thuộc nhóm cần bảo vệ nghiêm ngặt. Anh tỉ mỉ ghi chép lịch thay lông, tiêm phòng, dinh dưỡng, mơ xây cơ sở nhân giống hợp pháp để trẻ em học về thiên nhiên. Vợ anh, Nguyễn Thùy Dương, 36 tuổi, làm kế toán, xem đam mê của chồng là gánh nặng tài chính và rủi ro pháp lý. Chị muốn ổn định, nhưng đàn gà chỉ là chi phí vô tận. Mâu thuần âm ỉ, dù bên ngoài họ vẫn chào hỏi hàng xóm nhã nhặn.

Một chiều, xe bán tải dừng trước nhà. Thương lái lực lưỡng đề nghị mua vài cặp gà lôi trắng giá cao – khoản tiền đủ đối đời. Thùy Dương nghe, mắt sáng lên, nhưng Lâm từ chối, nhấn mạnh phải tuân thủ quy định, bán bừa phá kế hoạch nhân giống. Thương lái để lại số điện thoại rồi đi. Thùy Dương vào bếp, bực bội, lo một đợt kiểm tra bất ngờ có thể phá hủy tất cả. Vài tuần sau, kiểm lâm kiểm tra, yêu cầu bổ sung hồ sơ. Lời nhắc nhở như gai nhọn ghim vào tâm trí chị. Chị mất ngủ, ám ảnh bởi tin tức xử lý vi phạm động vật quý. Ý nghĩ đen tối lóe lên: nếu không còn chồng, chị có thể bán gà, thoát gánh nặng, bắt đầu lại. Ý nghĩ ấy khiến chị rùng mình, nhưng dần lớn lên trong góc tối tâm hồn.

Sinh nhật Lâm đến. Mọi năm, họ ăn cơm gia đình với rượu vang anh cất trên tủ. Năm nay, Thùy Dương chủ động chuẩn bị: thịt bê áp chảo, rau rừng xào, chè ngô non như cũ, để tránh nghi ngờ. Nhưng chị âm thầm lên kế hoạch. Chị lén đọc về cách gây hại không dấu vết, biết chi tiết dược chất là vùng cấm. Chị hỏi người quen về mẹo mất ngủ, thứ mơ hồ, tránh lộ liễu. Đáp lại chỉ là lời dặn cẩn thận.

Đêm trước sinh nhật, gió rít qua hàng keo. Thùy Dương đứng hiên, nhìn chuồng gà lóe đèn vàng. Đàn gà ngủ, mắt đen phán chiếu bóng chị. Chị thấy mình lạc lối, không đường quay lại. Đêm sinh nhật, bếp ấm mùi bơ. Bàn ăn trái khăn trắng, ly thủy tinh trong veo. Lâm cười: “Vợ hôm nay cầu kỳ nhỉ?” Chị rót rượu, tay không run, giọng dịu dàng. Anh kể chuyến đi rừng, gặp đôi gà lôi trắng trong bụi sim, mơ khu nhân giống cho trẻ em. Chị cười, mắt ánh nến lay động.

Sau bữa ăn, Lâm váng đầu, nghĩ uống quá đà. Anh ra hiên hít thở, rồi tựa ghế, mắt nhắm hờ. Chị bảo pha trà gừng, đi bếp, đầu rồng không. Khi quay lại, anh khó thở, mắt lạc đi. Chị ôm vai, gọi tên thoảng như gió. Chị trì hoãn gọi cứu. Đêm ấy, không ai đến. Xe cấp cứu đến khi trời đặc quánh, đèn xanh đỏ chớp trên mái nhà. Lâm không qua khỏi. Nhà lặng, chỉ tiếng côn trùng xé đêm.

Sáng sau, xóm xào xáo: người khỏe mạnh chết sau bữa cơm. Công an thu ly, chai rượu, khăn loang vệt đỏ. Điều tra viên Lộc kiểm tra chuồng gà, thấy hồ sơ ngăn nắp, bảng ghi tay tỉ mỉ: ngày thay lưới, quét dọn. Người như Lâm không dễ bỏ giấc mơ. Anh hỏi Thùy Dương. Chị kể chồng uống rượu, mệt, chị gọi cứu nhưng quá muộn. Giọng trầm, mắt phẳng lặng như ao sau mưa. Phòng thí nghiệm phát hiện chất lạ trong ly, kết hợp rượu gây suy kiệt nhanh. Không đủ kết tội, nhưng không phải chết tự nhiên.

Camera ngã ba ghi xe bán tải giống xe thương lái. Hàng xóm kể lần trả giá cao. Điện thoại Lâm đầy lịch nuôi gà. Điện thoại chị có tìm kiếm về mất ngủ, thức uống thả lóng. Camera cửa hàng ghi chị mua thẻ trả trước trước sinh nhật. Thương lái xác nhận chị gọi sau khi Lâm mất, đề nghị bán gà nhanh. Thùy Dương được mời làm việc, kể lo cơm áo, chồng mải mê đàn gà. Chị nói cuộc gọi cho thương lái chỉ dự tính xa. Kể ngày sinh nhật như đọc sách thuộc, không thừa thiếu. Đội điều tra bày mảnh ghép: chất lạ trong ly, xe bán tải, cuộc gọi vô danh, hình mờ mua thẻ. Buổi làm việc dừng, gió thổi qua hàng bạch đàn rung xào xạc.

Ngày sau, chị đồng ý khai với điều kiện ghi nhận trung thực. Phòng lấy lời khai lạnh, Lộc ngồi đối diện, máy ghi âm tách nhẹ. Chị kể tháng mệt mỏi, đề nghị chồng bán gà nhưng anh giữ như niềm tin. Chị không ghét gà, chỉ sợ không kiểm soát. Ý nghĩ đen tối lóe lên, ở lại. Chị tránh nói tên chất cụ thể, chỉ thừa nhận đêm sinh nhật để sợ và ích kỷ dẫn lối, trì hoãn cứu, nghĩ ngày mai không rắc rối. Lời suy kiệt, nhưng mạch rõ như vệt mưa trên lối gạch.

Lộc thấy người bình thường bị sợ và tham nuốt chửng. Anh hỏi: sao gia đình đủ đầy trượt vực sâu? Đội chưa khép hồ sơ, cần thêm chứng cứ. Lộc gặp ông Hanh, hàng xóm. Ông kể đêm sinh nhật đèn nhà sáng, bóng Thùy Dương di chuyển, tiếng ghế kéo, ho khan rồi im. Trước đó, chị về muộn, mang túi trắng, hôm sau mất. Dữ liệu định vị khớp: chị ghé cửa hàng tiện lợi, hiệu thuốc. Cậu bé hàng xóm kể chị cấm lại chuồng vì gà “ốm” – lạ, vì Lâm không cấm trẻ con. Tin nhắn số lạ, thuộc Trịnh Văn Bình, buôn động vật cảnh, lộ chị liên hệ nhiều nguồn để bán gà sau vụ việc. Bình từng làm ăn với thương lái Tùng, củng cố động cơ tài chính.

Phiên sơ thẩm đông nghịt. Viện kiểm sát cáo buộc Thùy Dương cố ý giết người vì lợi ích. Luật sư nêu nhân thân tốt, áp lực tâm lý, hợp tác. Thương lái kể cuộc gọi, hàng xóm kể chồng hiền, kiểm lâm nói quy định bảo vệ loài. Bằng chứng kỹ thuật lạnh lùng. Thùy Dương xin lỗi gia đình chồng, nói về đêm tự dọa bằng bóng tối, nhưng không chắp lại sinh mạng vỡ. Tòa tuyên tù trung thân. Không ai vỗ tay, chỉ gió đồi keo mang mùi nhựa.

Chị kháng cáo. Phúc thẩm thu hút dân và báo chí. Luật sư nói áp lực tinh thần, không lường hậu quả, không bằng chứng trực tiếp. Viện phản bác: chuẩn bị chủ đích, liên hệ thương lái, trì hoãn cứu. Ông Hanh, cậu bé xác nhận túi đồ, tiếng ho, cấm trẻ con. Tòa giữ án trung thân. Chị đứng lặng, mắt hướng lá keo lay.

Đàn gà vào trạm bảo tồn, sống dưới tán rừng, tiếng kêu vang sớm. Nhà vườn bỏ trống, lối gạch phủ rêu, bảng ghi tay Lâm nhạt màu. Mẹ anh mang dì ánh về quê, bên ngoại chị chuyển đi, mang nỗi buồn. Lộc ghé trạm bảo tồn, nhìn gà lôi trắng óng nằng, nhớ mắt Lâm kiên định. Anh ghi: đam mê thiếu đồng thuận thành gánh nặng, sợ không chia sẻ thành dao sắc. Tiếng gà nhắc danh giới mong manh giữa yêu và hủy diệt.

Người Nghệ An kể về người đàn ông say mê, người vợ để sợ dẫn lối, đàn gà vô tội – lời cảnh tỉnh: đam mê cần trách nhiệm, sợ cần đối thoại. Thiếu một, bi kịch đến như lá khô rơi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *