Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Sáng nay, tuyến đường LB vốn đông đúc bỗng trở nên hỗn loạn bởi một vụ tai nạn nghiêm trọng. Cậu học sinh tên Nam, khoảng 15 tuổi, trên đường đến trường, điều khiển xe đạp điện thì va chạm với ô tô tải gần cầu. Cú va chạm mạnh khiến Nam ngã xuống đường, túi sách bay tứ tung, nón bảo hiểm văng ra xa.
Mọi người xúm lại nâng Nam dậy, thấy cậu vẫn còn tỉnh, nhưng gương mặt tái mét và vài vết xây xước ở tay chân. Tiếng còi xe cứu thương vang lên khắp con phố, người đi đường tấp nập dừng lại theo dõi.
Chưa đầy 10 phút sau, mẹ của Nam chạy đến hiện trường. Bà vừa hốt hoảng, vừa khóc nức nở khi thấy con nằm đó, tay ôm bụng và mũi vẫn còn vết bẩn do va chạm.
– “Nam ơi! Con của mẹ… con không sao chứ?!” – bà bật khóc, ôm chầm lấy con, bàn tay run rẩy liên tục vuốt lên mái tóc lấm bụi.
Nam hé mở đôi mắt, cố gượng một nụ cười yếu ớt:
– “Con… không sao đâu mẹ. Chỉ hơi đau thôi ạ…”
Nhưng cơn đau quặn thắt ở bụng khiến giọng cậu đứt quãng. Các nhân viên y tế nhanh chóng có mặt, đưa Nam lên cáng. Người mẹ hoảng loạn chạy theo, nước mắt chảy dài, vừa đi vừa cầu nguyện: “Xin trời Phật phù hộ cho con tôi… con tôi đừng có chuyện gì!”
Chiếc xe cứu thương lao vun vút trong tiếng còi inh ỏi. Trong khoang xe, bác sĩ cấp cứu liên tục kiểm tra nhịp tim, huyết áp và chấn thương của Nam. Mẹ cậu ngồi bên cạnh, tay nắm chặt bàn tay con, như thể chỉ cần buông ra một giây thôi là mất con mãi mãi.
Trong khoảnh khắc đó, ký ức ùa về. Bà nhớ lại sáng nay, trước khi đi học, Nam còn hồn nhiên khoác cặp, ngoái lại cười:
– “Mẹ ơi, chiều nay con có bài kiểm tra toán, con sẽ làm tốt cho mẹ xem nhé!”
Ai ngờ chỉ vài giờ sau, bà đã phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này.
Khi xe đến bệnh viện, Nam được đưa thẳng vào phòng cấp cứu. Cánh cửa khép lại, để lại người mẹ ngồi ngoài hành lang. Bà khóc cạn nước mắt, lòng nóng như lửa đốt. Một số người dân chứng kiến vụ việc cũng đi theo để động viên:
– “Chị đừng lo, cháu còn tỉnh táo, chắc không sao đâu. Xe cấp cứu đến kịp thời rồi mà.”
Nhưng làm sao bà yên tâm được? Trong lòng người mẹ, dù chỉ là một vết xước nhỏ trên thân thể con cũng khiến bà đau đớn gấp trăm lần.
Thời gian chờ đợi trôi qua dài như cả thế kỷ. Tiếng giày bác sĩ, tiếng loa bệnh viện, tất cả như mờ nhạt. Bà chỉ chăm chăm nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, mong nó mở ra để báo tin con bình an.
Cuối cùng, sau gần một giờ, một bác sĩ bước ra. Người mẹ lao tới, giọng nghẹn ngào:
– “Bác sĩ ơi, con tôi sao rồi? Con tôi có sao không?”
Vị bác sĩ tháo khẩu trang, nhẹ giọng:
– “Chị yên tâm, cháu Nam không nguy hiểm đến tính mạng. Cháu bị va chạm mạnh nên có chấn thương phần mềm, một vài vết rách ngoài da cần khâu lại, và bị dập nhẹ phần bụng. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi thêm để tránh biến chứng.”
Nghe xong, bà gục xuống ghế, vừa khóc vừa cười:
– “Tạ ơn trời Phật! Con tôi còn sống… con tôi còn sống.”
Nam được chuyển ra phòng hồi sức. Gương mặt cậu vẫn nhợt nhạt nhưng đôi mắt sáng long lanh. Thấy mẹ, cậu mỉm cười yếu ớt:
– “Mẹ đừng khóc nữa… Con mạnh mẽ mà…”
Người mẹ ôm con vào lòng, không ngừng thì thầm:
– “Ừ, con mạnh mẽ lắm. Con là niềm tự hào của mẹ.”
Sự việc nhanh chóng lan truyền trong khu phố. Nhiều người bày tỏ lo lắng về tình trạng an toàn giao thông, nhất là với các em học sinh còn nhỏ tuổi. Nam dù đã đội nón bảo hiểm, nhưng va chạm bất ngờ với xe tải khiến hậu quả vẫn nghiêm trọng.
Các bác sĩ nhấn mạnh: “Tai nạn giao thông có thể xảy ra bất cứ lúc nào, chỉ một giây sơ suất cũng để lại nỗi đau cả đời. Phụ huynh cần nhắc nhở con em đi học đúng làn đường, giảm tốc độ, và luôn chú ý quan sát.”
Tai nạn lần này không chỉ là nỗi ám ảnh với riêng gia đình Nam, mà còn là lời cảnh tỉnh cho nhiều bậc cha mẹ khác. Trên giường bệnh, Nam khẽ nắm tay mẹ:
– “Con xin lỗi mẹ… Lần sau con sẽ cẩn thận hơn.”
Người mẹ mỉm cười trong nước mắt:
– “Chỉ cần con an toàn, mọi chuyện khác không quan trọng.”
Chiều hôm đó, khi mặt trời buông xuống sau dãy nhà cao tầng, Nam đã tỉnh táo hơn. Cậu bé nhìn ra cửa sổ bệnh viện, thấy những tia nắng cuối cùng vàng rực cả con phố – nơi vài giờ trước, cậu suýt mất mạng.
Nam hiểu rằng mình vừa trải qua một ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Và từ nay, mỗi bước đi, mỗi vòng xe, cậu sẽ không bao giờ coi thường.
Người mẹ ngồi cạnh, vẫn nắm chặt tay con. Bà biết, cuộc đời này có thể còn nhiều gian nan, nhưng chỉ cần còn được bên con, còn nghe tiếng con gọi “Mẹ ơi”, thì mọi thứ đều trở nên có ý nghĩa.
Câu chuyện chưa khép lại ở đây. Bởi trên những con đường tấp nập ngoài kia, còn biết bao đứa trẻ khác, còn biết bao người mẹ khác vẫn ngày ngày lo lắng. Và có lẽ, mỗi chúng ta – khi bước ra đường – đều cần nhắc nhở mình: một chút cẩn trọng, một chút nhường nhịn, có thể cứu lấy cả một cuộc đời.