Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Bố ơi, con không biết phải nói với bố thế nào, nên con chỉ dám viết ra đây. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ con đưa cho bố đọc, nhưng nếu một ngày nào đó bố tình cờ tìm thấy cuốn sổ này, xin bố hãy tin con.
Mỗi sáng, khi bố còn bận đi làm, mẹ kế sẽ gọi con dậy. Con khát nước lắm, cổ họng khô rát, nhưng mẹ chẳng bao giờ cho con uống. Mẹ chỉ đưa một cốc sữa, trong đó vỏn vẹn một thìa nhỏ, loãng như nước lã. Con uống nhanh cũng không no.
Rồi khi bố hỏi: “Con ăn sáng chưa?”, mẹ liền cười: “Nó ăn rồi anh ạ, em lo hết rồi.” Bố yên tâm, còn con thì chỉ biết ôm bụng đói đến trường.
Bố biết không, nếu hôm nào con dám trái lời, ngay sau bữa sáng, mẹ sẽ kéo con vào phòng. Cánh cửa khép lại, trong bốn bức tường lạnh ngắt, mẹ bắt con tự vả vào miệng mình, từng cái, từng cái một. Mỗi khi con khóc, mẹ lại lạnh lùng: “Khóc đi, để bố mày nghe thấy thì càng hay. Để xem mày chọn bố hay chọn mạng sống của mình.”
Con sợ lắm, bố ơi. Nhưng điều kinh khủng hơn còn xảy ra sau đó…
Tối qua, mẹ quát: “Mày không xứng có giường riêng, không xứng có chăn gối.” Rồi mẹ bắt con trải chiếu nằm ngoài hành lang lạnh ngắt. Giữa đêm, con run lẩy bẩy vì gió lùa, bụng đói cồn cào, còn trong phòng kia, bố và mẹ ngủ yên, không hề hay biết.
Con nhiều lần định chạy vào ôm lấy bố, kể hết tất cả, nhưng ánh mắt dữ dằn của mẹ khiến con tê liệt. Con sợ nếu nói ra, ngày mai sẽ còn tệ hơn.
Bố ơi, con nhớ mẹ ruột của con. Con thèm một bữa cơm no, một cốc nước đầy, một cái ôm ấm áp. Nhưng hình như những điều giản dị đó lại xa vời quá…
Nếu một ngày nào đó bố đọc được, con chỉ mong bố tin: con đã cố gắng mạnh mẽ, nhưng đôi khi con thấy mình không thể chịu đựng thêm nữa.
Bố ơi, con sẽ kể tiếp — kể đoạn kết mà con ước mơ đêm đêm, dù con biết sự thật đau lòng ấy có thể khiến bố phẫn nộ.
Một buổi sáng, con không còn chịu đựng được nữa. Con chép miệng, lấy hết can đảm viết tất cả những điều này vào cuốn sổ, rồi con bật khóc nức nở — nhưng lần này là khóc để giải thoát, không phải vì sợ hãi. Con luồn cuốn sổ vào túi áo bố trước khi bố đi làm, tim con đập như muốn rơi ra khỏi lồng ngực. Con đã làm điều con nghĩ mình không đủ can đảm làm: con muốn bố biết.
Bố mở sổ trên công ty. Bố đọc, mặt bố trắng bệch, tay run. Con tưởng bố sẽ ném sổ đi, sẽ gạt bỏ như mọi lần — nhưng không. Bố về nhà sớm hơn mọi ngày. Bố đứng ngoài cửa phòng mẹ kế một lúc lâu, lắng nghe những tiếng bước chân bình thản bên trong, rồi bước vào. Lúc đó mẹ kế đang giả vờ ân cần, đang kể lể về việc con “hư đốn” và bịa chuyện để vu cáo. Bố nhìn thẳng vào mặt mẹ, mắt bố lạnh lùng chưa từng thấy, và bố hỏi một câu đơn giản: “Có thể em nói thật một lần được không?”
Mẹ kế sững người. Lúc đầu là lời nói dối, rồi là chửi bới, rồi là cố tỏ ra là người bị tổn thương. Nhưng mái nhà này không còn đủ chỗ cho vỏ bọc. Hàng xóm đã nghe thấy tiếng la hét tuần trước; cô giáo con đã cho bố xem tin nhắn mà con bạn trong lớp gửi cho mẹ con bóng gió về vết bầm; bác tổ trưởng khiêng thùng rác ra đường cũng nói đã thấy con nằm ngoài hành lang. Những mảnh ghép nhỏ ấy như mũi kim chích vào tấm màn che. Bố gom hết các chứng cứ lại — cuốn sổ, tin nhắn, lời kể của những người xung quanh — và đem đến công an.
Cảnh tượng hôm sau là một cú tát rúng động cho mẹ kế: không phải vì người ta muốn hại, mà vì công lý đã gõ cửa. Mẹ bị mời làm việc, phải trả lời trước lời khai, trước ánh mắt không còn sợ hãi của con. Mẹ nói hùng hồn rằng mình chỉ “dạy dỗ”, rằng con “không nghe lời”, rằng mọi việc bị thêu dệt — nhưng lời nói trở nên trống rỗng giữa những chứng cứ lạnh lùng. Người ta đưa mẹ ra ngoài sân; người hàng xóm từng bị mẹ nhìn đểu bây giờ không ngại đứng ra làm chứng. Mẹ không còn chỗ nào để trốn tránh.
Bố không la mắng con. Bố kéo con vào lòng, khóc nấc như một đứa trẻ. Bố nói: “Con yêu, bố xin lỗi đã để con chịu đựng. Bố sẽ không để điều đó xảy ra thêm nữa.” Bố làm thủ tục để mẹ kế rời khỏi nhà — không phải bằng những lời vũ trụ, mà bằng quyết định dứt khoát: bố ly thân, báo với chủ trương công ty rằng sẽ xin nghỉ vài ngày để lo cho con, và quan trọng nhất, bố dẫn con trở về căn phòng của con, phủ lại chiếc chăn cũ, đặt trên bàn một cốc sữa to và một bát cơm nóng.
Mẹ kế cố gắng quay lại xin lỗi, van xin, thậm chí đe dọa. Người ta nghe thấy bà ta cầu xin hàng xóm can thiệp, rồi là những lời nhục mạ. Nhưng tiếng cầu xin ấy giờ mà có, cũng chỉ còn là tiếng vọng — vì người ta đã hiểu bộ mặt thật của bà. Những lời đồn đãi, những tấm vé mời làm việc ở nhà khác — tất cả lặng lẽ đóng lại. Ở khu xóm, người ta tránh né bà; ở nơi làm việc, bà bị sa thải; ở những đứa trẻ khác, bà trở thành câu chuyện cảnh tỉnh. Bà mất đi quyền lợi bà tin mình có — sự an toàn, sự tôn trọng, và một mái nhà để thao túng người khác.
Cái kết ấy, bố ạ, không đến bằng bạo lực máu me, mà bằng thứ còn khiến con thấy hả hê hơn: mẹ kế bị lột bỏ vỏ bọc, sự giả dối của bà bị phơi bày, và bà phải chịu hệ quả do chính hành động của mình gây ra. Người đàn bà từng cười nhạt trước nỗi đau của con giờ phải sống với tiếng xấu; bà không thể dùng quyền lực nhỏ nhoi để bắt nạt ai nữa.
Còn con — con được chăm sóc. Con được đưa đến bác sĩ, được cô giáo quan tâm, được bố ôm ấm mỗi đêm. Những cơn ác mộng không biến mất ngay lập tức, nhưng con học cách gọi tên nỗi sợ, học cách nói cho người lớn nghe. Con trở nên mạnh mẽ theo cách riêng của con: không phải bằng cách trả thù, mà bằng cách sống, bằng cách ăn no, ngủ đủ, và cười trở lại.
Nếu có điều con ước, con chỉ mong bố không quay về với mẹ kế ấy nữa. Con muốn một mái ấm thật sự — nơi bố và con cùng sửa chữa những mảnh vỡ, nơi con có thể kể hết, nơi không có tiếng hét và không có cánh cửa lạnh. Con tin rằng với bố ở bên, con sẽ không còn phải chọn giữa bố và mạng sống của mình nữa.
Con viết những dòng này với đôi tay không còn run như xưa. Con biết công lý không làm cho nỗi đau biến mất ngay, nhưng ít nhất — nó cho con một khởi đầu. Và khi bố đặt con lên giường tối hôm đó, bố ôm con rất lâu, con biết mình đã an toàn. Con ngủ thiếp đi với tiếng đều đều của bố như nhịp trống canh gác. Con mơ thấy mẹ ru — một thứ ru ngọt ngào mà con từng tưởng đã mất mãi.
Cảm ơn bố đã tin con, dù con chỉ dám viết. Con sẽ cố gắng để bố tự hào.