Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Mẹ Đi Nước Ngoài Để Con Gái Riêng Sống Cùng Cha Dượng Và Cái Kết Không ai ngờ tới

Mẹ Đi Nước Ngoài Để Con Gái Riêng Sống Cùng Cha Dượng Và Cái Kết Không ai ngờ tới

Ngọc là cô gái 15 tuổi, sống cùng mẹ là chị Hòa trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Cha ruột của Ngọc mất khi cô mới lên 3. Những năm sau đó, chị Hòa một mình nuôi con, vừa làm công nhân vừa bán hàng ngoài chợ.

Khi Ngọc 10 tuổi, chị Hòa tái hôn với anh Khánh – một người đàn ông từng ly hôn, làm thợ cơ khí ở xưởng gần nhà. Ban đầu, Ngọc ngại ngùng gọi anh là “chú Khánh”, nhưng anh luôn dịu dàng, mua cho cô những món ăn vặt, đưa đón đi học. Thời gian trôi, Ngọc quen dần với việc có một “người cha thứ hai” trong nhà.

Bề ngoài, gia đình họ trông êm ấm. Nhưng phía sau là những áp lực kinh tế đè nặng. Tiền lương công nhân và thu nhập ít ỏi của Khánh không đủ để trả nợ và lo cho tương lai của Ngọc.

Một buổi tối, khi cơm vừa dọn lên, chị Hòa nói với chồng và con:

Em tính rồi… Nếu cứ thế này, mình không bao giờ khá lên được. Chị Mai bên Hàn bảo em sang đó làm giúp việc, một tháng cũng được gần 30 triệu. Chỉ cần chịu khó vài năm, mình sẽ trả hết nợ, lo được cho Ngọc học hành tử tế.

Khánh nhíu mày:

Nhưng đi vậy… còn Ngọc?

Chị Hòa nhìn con gái, giọng nghẹn lại:

Con lớn rồi, biết tự chăm sóc bản thân. Với lại… có anh ở đây, em yên tâm.

Ngọc lặng im, tim cô đập mạnh. Ý nghĩ ở nhà chỉ có mình và cha dượng khiến cô hơi bất an, nhưng khi thấy mẹ ánh mắt tràn đầy hy vọng, cô không muốn làm bà lo.

Ngày mẹ lên đường, Ngọc cố nở nụ cười nhưng khi xe khuất bóng, nước mắt cô lăn dài. Nhà chỉ còn hai người, không khí trở nên trống trải lạ thường.

Ban đầu, Khánh vẫn giữ khoảng cách. Anh nấu ăn cho Ngọc, dặn dò chuyện học hành, và mỗi tối gọi video cho mẹ Hòa để báo tình hình. Ngọc cũng dần quen với việc tự lo cho mình nhiều hơn.

Nhưng rồi, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Một tối mưa, mất điện, Ngọc đang học bài bằng đèn pin thì Khánh bước vào phòng cô, đưa một ly sữa nóng. Anh ngồi xuống giường, nói chuyện vu vơ. Ánh mắt anh lạ lầm, không giống trước đây.

Từ hôm đó, Khánh thường xuyên tìm cớ vào phòng Ngọc: hỏi han, xoa đầu, thậm chí khẽ chạm vào vai, vào tay. Ban đầu, Ngọc nghĩ đó chỉ là sự quan tâm. Nhưng những lần chạm kéo dài, ánh mắt của anh càng khiến cô thấy bất an.

Ngọc bắt đầu khóa cửa phòng mỗi tối, nhưng Khánh luôn tìm được lý do để gọi cô ra ngoài: khi thì “giúp chú sửa bóng đèn”, khi thì “có việc nhờ”.

Một đêm khuya, khi Ngọc đang ngủ, tiếng cửa phòng lạch cạch vang lên. Cô choàng tỉnh, tim đập dồn dập. Ánh đèn pin từ khe cửa hắt vào. Ngọc kéo chăn trùm kín đầu, giả vờ ngủ. Cửa không mở, nhưng tiếng bước chân chậm rãi bỏ đi khiến cô run rẩy đến sáng.

Cô bắt đầu đếm từng ngày mẹ trở về. Cô muốn gọi cho mẹ kể hết, nhưng lại sợ mẹ lo lắng mà bỏ dở công việc.

Một tối, Khánh uống rượu về, gõ cửa phòng Ngọc. Cô không mở, nhưng anh đứng ngoài, giọng lè nhè:

Ngọc… ra đây chú bảo.

Cô run lên, tìm điện thoại định gọi cho mẹ thì tiếng cửa bị đẩy mạnh. Ngọc hét lên. Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên – mẹ cô gọi video về. Khánh đứng khựng lại, rồi bỏ ra ngoài.

Ngọc bật khóc khi nhìn thấy gương mặt mẹ trên màn hình. Lúc này, cô không còn giấu được nữa. Cô kể hết mọi chuyện.

Hôm sau, mẹ cô xin nghỉ, mua vé máy bay về ngay lập tức. Chỉ ba ngày sau, Hòa về đến nhà. Không cần lời giải thích, bà xông vào hỏi Khánh. Anh chối, nói Ngọc “bịa chuyện”. Nhưng ánh mắt sợ hãi của con gái khiến bà hiểu mọi thứ.

Hòa đưa con về nhà bà ngoại ngay trong đêm. Hôm sau, bà làm đơn ly hôn, kèm theo đơn tố cáo hành vi quấy rối trẻ vị thành niên của Khánh.

Khánh bị công an điều tra. Nhiều lời khai của hàng xóm, cộng với tin nhắn, cuộc gọi khả nghi trong điện thoại của anh, đã khiến anh không thể chối.

Ngọc mất nhiều thời gian mới thoát khỏi nỗi ám ảnh. Mẹ cô cũng day dứt khôn nguôi, tự trách mình vì quyết định sai lầm đã khiến con phải chịu tổn thương.

Hai mẹ con chuyển đến một thành phố khác, bắt đầu lại từ đầu. Mỗi tối, Hòa luôn nằm tay con thật chặt, như để nhắc nhở rằng, dù cuộc sống khó khăn đến đâu, cũng không bao giờ rời xa nhau nữa.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *