Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Mẹ Chồng Tố Con Dâu Trộm 500 Triệu – 3 Tuần Sau Sự Thật Khiến Cả Nhà Bất Ngờ

Mẹ Chồng Tố Con Dâu Trộm 500 Triệu – 3 Tuần Sau Sự Thật Khiến Cả Nhà Bất Ngờ

Trời cuối thu, gió heo may se lạnh len qua từng kẽ lá. Trong căn nhà hai tầng khang trang nằm ngay mặt đường lớn, không khí mấy ngày nay nặng nề đến mức ai bước vào cũng cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Bà Thìn – mẹ chồng của Lan – ngồi ở bộ bàn ghế gỗ giữa phòng khách, tay cầm ly trà nhưng ánh mắt đăm đăm như đang nuốt giận. Lan – cô con dâu mới về làm dâu được hơn một năm – thì đứng lặng ở góc phòng, đôi mắt hoe đó, bàn tay lạnh toát.

Ba hôm trước, bà Thìn hốt hoảng phát hiện chiếc tủ gỗ trong phòng bà bị lục lọi. Bên trong, phong bì tiền 500 triệu mà bà dành dụm từ tiền bán đất để chuẩn bị mở cửa hàng mới biến mất không dấu vết. Bà tái mặt, lật tung từng ngăn tủ, từng hộc bàn, nhưng vẫn không tìm ra. Trong nhà, ngoài bà, chỉ có vợ chồng Lan và con trai nhỏ của họ. Cái nghi ngờ đầu tiên của bà lập tức dồn vào Lan.

“Tiền đó để ở đây, khóa tủ vẫn còn nguyên, chỉ người trong nhà mới biết chỗ cất. Cô giải thích đi, Lan!” – giọng bà Thìn sắc lạnh, đôi mắt như xoáy thẳng vào con dâu.

Lan nghẹn ngào: “Mẹ, con không lấy… con thề với mẹ là con chưa từng chạm vào…”

Nhưng lời giải thích của Lan chẳng lay chuyển được bà Thìn. Bà nhớ lại những lần Lan mua quần áo mới, mấy món đồ chăm sóc da đắt tiền, rồi còn chuyện gần đây Lan hay gọi điện thì thầm với ai đó. Tất cả như mảnh ghép hoàn hảo để khép Lan vào tội. Ông Tấn – chồng Lan – ban đầu còn bênh vợ, nhưng trước áp lực từ mẹ và cả sự im lặng đáng ngờ của Lan khi bị hói quá kỹ, anh dần nghi ngờ.

Lan bị đẩy vào thế bị cô lập. Mỗi bữa cơm, bà Thìn chỉ nói vài câu nặng nề. Họ hàng bên chồng bắt đầu bàn tán. Hàng xóm xung quanh cũng xì xào: “Con dâu ăn cắp tiền mẹ chồng, mất hết phúc đức.” Lan vốn là người kín tiếng, ít giao tiếp, nay lại chịu tiếng xấu nên gần như chỉ thu mình trong phòng, sống lặng lẽ như cái bóng.

Những đêm dài, Lan nằm bên cạnh chồng nhưng cảm giác như có một bức tường vô hình chắn giữa hai người. Cô nghĩ đến việc bỏ về nhà mẹ đẻ, nhưng lại sợ mang tiếng bỏ chồng. Cô cũng không biết làm sao để chứng minh mình vô tội khi mọi bằng chứng đều chống lại.

Ba tuần trôi qua trong sự ngột ngạt. Cho đến một buổi chiều, khi Lan đang dọn dẹp phòng khách, bồng nghe tiếng khóc thút thít từ phòng bà Thìn. Cánh cửa khép hờ, Lan thoáng thấy bà đang ngồi trên giường, trước mặt là một chiếc túi nilon đen. Bà mở túi, lấy ra… chính phong bì 500 triệu. Lan chết lặng.

Thấy Lan, bà Thìn giật mình, ánh mắt thoáng hoảng loạn rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Nhưng Lan đã kịp hiểu ra: số tiền ấy chưa từng bị lấy trộm. Bà Thìn giấu nó đi để thử lòng con dâu, hoặc để… tìm một cái cớ nào đó ép Lan phải rời khỏi nhà.

Lan bước vào, giọng run run: “Mẹ… tại sao mẹ lại làm vậy với con?”

Bà Thìn im lặng một lúc rồi thở dài. Trong ánh mắt bà, vừa có chút day dứt, vừa có sự mâu thuẩn: “Mẹ chỉ muốn thử xem con có thật lòng với gia đình này không… Mẹ sợ con đến với thằng Tấn vì tiền.”

Lan bật khóc. Tất cả những tủi nhục, đau đớn bị nghi oan mấy tuần qua trào dâng: “Mẹ thử con bằng cách này, mẹ có biết con đã bị mọi người khinh bỉ thế nào không? Con đã coi mẹ như mẹ ruột, vậy mà…”

Tiếng khóc của Lan khiến ông Tấn, từ ngoài cửa, đứng chết lặng. Anh đã nghe hết. Ánh mắt anh chuyển từ ngạc nhiên sang tức giận, rồi là nỗi xót xa sâu thẳm. Anh bước vào, nhìn mẹ: “Mẹ… sao mẹ lại đối xử với vợ con như vậy? Ba tuần qua con nhìn thấy cô ấy gầy rộc đi, khóc một mình trong phòng. Con cũng nghi ngờ cô ấy, và giờ con thấy mình thật tệ.”

Bà Thìn cúi đầu. Lần đầu tiên bà cảm nhận rõ mình đã sai. Sai không chỉ vì nghi oan, mà vì để sự đề phòng mù quáng phá hủy hạnh phúc gia đình. Bà đặt phong bì tiền lên bàn, nói nhỏ: “Mẹ xin lỗi… mẹ già rồi, đôi khi cố chấp quá.”

Lan không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ quay đi. Nhưng từ hôm ấy, bà Thìn thay đổi. Bà bắt đầu quan sát con dâu nhiều hơn bằng ánh mắt khác – ánh mắt của sự cảm thông. Bà thấy Lan vẫn dậy sớm nấu ăn, vẫn lo cho chồng từng chiếc áo, vẫn gọi điện hỏi thăm mẹ đẻ.

Một tháng sau, bà Thìn bị cảm nặng. Người chăm sóc bà không phải ai khác, chính là Lan. Từng bát cháo nóng, từng lần xoa dầu, đắp chăn… Bà nằm trên giường, nhớ lại ba tuần oan nghiệt ấy, nước mắt tự dưng trào ra.

Hôm bà khỏi bệnh, bà gọi Lan vào, trước mặt ông Tấn, nói thật chậm: “Lan, mẹ đã sai. Con là con dâu nhưng mẹ sẽ coi con như con gái ruột. Cảm ơn con đã không bỏ

đi.”

Lan mỉm cười, giọng nghẹn lại: “Con cũng cảm ơn mẹ đã cho con cơ hội để chứng minh mình.”

Từ đó, không còn ai trong nhà nhắc lại chuyện cũ. Nhưng câu chuyện ấy lại trở thành bài học mà bà Thìn hay kể cho hàng xóm, bạn bè nghe – như một lời nhắc nhở rằng, trong gia đình, niềm tin quý hơn vàng, và đôi khi mất đi nó sẽ làm con người ta ân hận cả đời.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *