Mâm cơm quê và sự thật cay đắng về chàng rể tương lai

Mâm cơm quê và sự thật cay đắng về chàng rể tương lai

Hôm ấy, từ tờ mờ sáng, bố mẹ tôi đã tất bật ngoài vườn, lật đật bắt gà, ra ao kéo cá, vào luống rau hái mớ cải xanh, mớ mồng tơi. Mẹ tôi thì thầm đầy hy vọng:

“Đồ quê không bằng thành phố, nhưng ít nhất sạch sẽ, tử tế, mong nó quý trọng tấm lòng.”

Bữa cơm hôm ấy được dọn ra mâm gỗ giữa nhà, đơn sơ nhưng đủ đầy: con gà mái mơ luộc vàng óng, nồi cá kho niêu đất sực nức mùi tiêu, bát canh rau ngọt xanh biếc. Bố mẹ tôi mừng rỡ chờ đợi, như thể bao tâm huyết gửi gắm vào bữa ăn ấy.

Khi người “con rể tương lai” ngồi xuống, tôi thở phào. Tôi tin rằng anh sẽ thấy được tấm lòng mộc mạc này. Nhưng không ngờ, vừa gắp thử miếng rau, anh ta buông đũa, lạnh lùng thốt ra:

“Cơm này cho cún ăn thì đúng hơn.”

Không gian chết lặng. Mặt mẹ tôi tái đi, tay run rẩy đặt thêm bát canh gà trước mặt anh, lí nhí:

“Con thử nếm đi, gà nhà nuôi, không hóa chất đâu…”

Nhưng anh ta chẳng buồn động đũa. Cả nhà như đông cứng, còn tôi thấy ngực mình nhói đau. Chưa bao giờ tôi thấy căn bếp ngột ngạt đến thế. Tôi chỉ muốn bật khóc, muốn bỏ chạy khỏi căn phòng đầy tủi nhục ấy.

Đúng lúc bầu không khí sắp nổ tung, điện thoại nhà réo vang. Bên kia là giọng người lạ, run rẩy:

“Có phải người nhà anh Tuấn không? Anh ấy… vừa gặp tai nạn. Xe lao thẳng xuống ruộng, giờ đang cấp cứu.”

Cả nhà tôi bàng hoàng. Bát đũa rơi loảng xoảng. Tôi như sét đánh ngang tai, đứng chết lặng, trí óc trống rỗng.

Chúng tôi vội lao vào bệnh viện. Ở đó, trước khi kịp nhìn thấy anh, tôi đã thấy hai người phụ nữ lạ – một già, một trẻ – gào khóc thảm thiết ngoài phòng cấp cứu.

Người già nắm chặt tay tôi, vừa khóc vừa lặp đi lặp lại:

“Trời ơi con ơi, sao mày giấu mẹ?”

Người trẻ hơn thì bụm bụng, nước mắt nhòe nhoẹt:

“Anh hứa cưới em rồi mà…”

Tai tôi ù đi. Hóa ra, người đàn ông tôi gọi là “chồng sắp cưới” lại đang cùng lúc có cả một gia đình khác giấu giếm – một người mẹ già khổ đau, một cô gái trẻ bụng mang dạ chửa.

Tất cả ập đến như một cơn lốc. Tôi chết lặng, ngồi bệt xuống hành lang bệnh viện. Những lời cay nghiệt anh ta ném vào mâm cơm quê khi nãy bỗng xoáy sâu vào tim. Hoá ra, không chỉ coi thường cha mẹ tôi, anh còn coi thường chính tình cảm và sự tin tưởng tôi dành cho anh.

Khi quay về, bố mẹ tôi chẳng nói một lời. Bát đũa vẫn nguyên trên bàn, cá kho nguội lạnh, gà luộc vàng vọt. Căn bếp bỗng hóa thành chứng nhân cho nỗi ê chề của cả nhà.

Mẹ tôi ngồi lặng, mắt đỏ hoe. Bố tôi lặng lẽ châm điếu thuốc, làn khói quẩn quanh. Tôi ngồi đó, lòng như vỡ vụn. Trong khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu, bữa cơm quê giản dị kia không chỉ là bữa ăn. Nó là tấm lòng cha mẹ gửi gắm, là sự dốc hết ruột gan để chào đón người mà họ tin sẽ trở thành con rể.

Nhưng đáp lại, tất cả chỉ là sự khinh miệt – và một sự thật trần trụi về kẻ mà tôi từng nghĩ sẽ gắn bó cả đời.

Câu chuyện kết thúc không phải ở bệnh viện, cũng không phải ở bàn ăn, mà kết thúc trong tim tôi – nơi sự ngây thơ đã bị dập tắt.

Tôi rời bỏ mối tình ấy, để lại phía sau nỗi đau và sự thất vọng. Nhưng đồng thời, tôi mang theo một bài học khắc cốt: tình yêu không thể che mờ sự thật, và người xứng đáng nhất để tôi trân trọng chính là cha mẹ – những người luôn đặt cả trái tim lên mâm cơm quê, dù có bị chê bai hay khinh rẻ.

Bởi đến cuối cùng, bữa cơm ấy không chỉ phơi bày bộ mặt thật của một kẻ bạc bẽo, mà còn soi sáng con đường để tôi biết: nơi duy nhất thật lòng thương tôi, mãi mãi chỉ có gia đình.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *