Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Giữa lòng Hà Nội yên bình, một vụ án kinh hoàng khiến dư luận rúng động. Một người phụ nữ hiền lành, sáng nào cũng dạy yoga, bỗng trở thành tâm điểm của bi kịch gia đình đau đớn – sát hại chồng rồi che giấu thi thể suốt nhiều tuần trong chính căn hộ của mình.
Ngày 28/11/2024, giữa lúc Hà Nội mưa lạnh, cư dân một chung cư cao cấp trên phố Nguyễn Trãi phát hiện mùi hôi nồng nặc bốc ra từ căn hộ tầng 18. Ban đầu, họ nghĩ do ẩm mốc, nhưng nhiều ngày trôi qua, mùi càng nặng hơn, buộc ban quản lý phải phá khóa kiểm tra.
Khi cửa mở ra, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra: thi thể người đàn ông đã phân hủy nặng, được bọc kín trong nhiều lớp ni-lông và cuộn chặt bằng băng keo. Cảnh sát xác định nạn nhân là Lê Trung Dũng (37 tuổi) – giám đốc một công ty nội thất có tiếng ở Hà Nội.
Điều khiến ai cũng bàng hoàng là suốt hai tháng qua, không ai biết anh đã chết. Người vợ – Trịnh Quỳnh Mai (34 tuổi), giáo viên dạy yoga bán thời gian – vẫn sinh hoạt như bình thường. Sáng nào cô cũng đi dạy, chiều về, vẫn cười nói với hàng xóm.
Cô bảo chồng “đi công tác xa”, thỉnh thoảng còn nhắn tin hỏi han qua mạng. Sau này, cảnh sát phát hiện chính cô là người gửi những tin nhắn ấy – từ chiếc laptop trong căn hộ.
Khi khám nghiệm, lực lượng chức năng phát hiện trong nhà không có dấu hiệu đột nhập, tài sản nguyên vẹn. Tuy nhiên, dưới sàn là lớp lau dọn mới, còn khu vực tủ âm tường bị khóa kín – nơi giấu thi thể nạn nhân.
Cảnh sát thu giữ nhiều vật dụng, hóa chất và thiết bị điện tử được cho là dùng để xóa dấu vết. Theo kết quả pháp y, anh Dũng tử vong do chấn thương vùng đầu, khả năng cao bị tấn công bằng vật cứng.
Suốt thời gian đó, chị Mai vẫn sống như không có chuyện gì. Cô lập bàn thờ nhỏ trong phòng khách, nói là để “thờ chồng đang công tác xa”. Không ai ngờ, ngay dưới nền nhà ấy lại là thi thể của chính anh.
Sau khi bị bắt, Trịnh Quỳnh Mai khai rằng, trong một lần tranh cãi, chồng cô đã chửi bới và hành hung. Trong cơn hoảng loạn, cô dùng vật cứng đánh trả, khiến anh gục tại chỗ. Hoảng sợ, cô tìm cách giấu xác và dựng nên câu chuyện “chồng đi công tác”.
Tuy nhiên, điều tra cho thấy vụ việc không chỉ là bộc phát. Nhiều chi tiết cho thấy kế hoạch được tính toán kỹ: việc lau dọn, khóa tủ, thậm chí cô vẫn giữ nhịp sinh hoạt bình thường để không ai nghi ngờ.
Camera ghi lại, suốt hai tháng, chỉ có Mai ra vào căn hộ. Mỗi sáng, cô đi dạy yoga, chiều về nấu cơm, tối ngồi thiền – như thể chẳng có gì xảy ra.
Theo lời khai, mâu thuẫn giữa hai vợ chồng âm ỉ từ lâu. Anh Dũng ghen tuông, thường xuyên kiểm soát vợ. Mai từng thuê thám tử theo dõi chồng vì nghi ngờ ngoại tình.
Những cuộc cãi vã ngày càng căng thẳng, khiến cô rơi vào khủng hoảng tinh thần.
Ngày định mệnh, sau một trận cãi nhau lớn, anh Dũng say rượu, xô đẩy và sỉ nhục cô. Trong lúc hoảng loạn, cô vớ lấy vật trong tay – chiếc chày gỗ – và đánh anh ngã gục.
Thay vì báo công an, cô ngồi bên cạnh suốt đêm. Sáng hôm sau, cô kéo chăn trùm thi thể lại, rồi lau dọn, khóa cửa, mang rác xuống tầng.
Tối hôm đó, cô thắp hương, thắp nến – bắt đầu một chuỗi ngày sống cùng nỗi ám ảnh.
Một hàng xóm kể:
“Cô ấy hiền lắm, sáng nào cũng chào hỏi, mang đồ ăn chia cho mọi người. Không ai ngờ cô ấy có thể làm chuyện như vậy.”
Nhiều người khác nói, họ vẫn thấy cô Mai dạy học, tập yoga, nói cười – không hề có biểu hiện lạ. Một người còn cho biết: “Cô ấy từng kể chồng đi công tác ở Thái Lan, có khi còn khoe ảnh gửi qua mạng.”
Đến cuối tháng 11/2024, khi cư dân phản ánh mùi hôi, lực lượng chức năng phá cửa và phát hiện thi thể. Trong túi áo nạn nhân có chiếc chìa khóa phụ – bằng chứng cho thấy vụ án không có người thứ ba.
Điện thoại nạn nhân vẫn được vợ sử dụng. Lịch sử cuộc gọi và tin nhắn đều trùng khớp thời gian chị Mai hoạt động mạng xã hội.
Tại cơ quan điều tra, khi bị hỏi:
– “Vì sao không báo công an?”
Cô chỉ cúi đầu:
– “Em sợ. Em không muốn con biết cha nó chết như vậy.”
Ngày 12/12/2024, Trịnh Quỳnh Mai bị khởi tố tội Giết người và Che giấu hành vi phạm tội.
Khi được dẫn giải, cô không phản kháng, chỉ xin mang theo tấm ảnh con gái nhỏ.
“Tôi biết mình sai. Nhưng tôi không hận anh ấy. Tôi chỉ muốn mọi thứ kết thúc.”
Vụ án khép lại, để lại nỗi đau cho hai bên gia đình và dư âm trong dư luận. Nhiều người trách cô tàn nhẫn, nhưng cũng có người cho rằng, cô là nạn nhân của bạo lực tinh thần kéo dài – một người phụ nữ yếu đuối chọn cách sai lầm để tự vệ.
Pháp luật sẽ trừng trị kẻ phạm tội, nhưng điều đáng sợ hơn là những vết thương không thấy được – trong tâm trí và hôn nhân.
Một lời nói cay nghiệt, một cú tát, một sự lạnh lùng có thể giết chết lòng tin – và đôi khi, giết chết cả một con người.
“Nếu còn yêu, hãy nói ra. Nếu hận, hãy rời đi – đừng biến tổ ấm thành nơi kết thúc của một đời người.”