Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Bà Lành – gần 80 tuổi – từng là cô giáo hiền lành, tảo tần, cả đời hy sinh cho chồng con. Ngôi nhà ba gian khang trang giữa làng là do vợ chồng bà dành dụm từng đồng xây nên.
Thế nhưng, khi tuổi già ập đến, người phụ nữ ấy lại bị xem như gánh nặng.
Cơm nấu nhạt để “bà dễ ăn”, cũng bị chê.
Ti vi mở nhỏ vì “sợ bà mất ngủ”, lại bị càu nhàu.
Con dâu bực bội, nói thẳng:
“Cơm canh phải chiều theo bà, nhà chật chội vì bà. Già rồi chỉ tổ dở hơi, chật nhà thêm thôi!”
Bà cụ lặng im, không cãi. Chỉ lặng lẽ thu mình trong căn phòng nhỏ cuối nhà – nơi từng là gian bếp cũ.
Một đêm trời đổ mưa tầm tã.
Bà cụ lặng lẽ gom chiếc chiếu rách, cái chăn mỏng, ra ngụ tạm trong mái lều sau chuồng gà – nơi ẩm thấp, hôi tanh.
Bà không khóc. Chỉ thở dài, dài như một tiếng thở hết kiếp người tủi hờn.
Giữa tiếng mưa rơi, chẳng ai trong nhà biết (hoặc muốn biết) bà đang ở đâu.
Sáng hôm sau, bà biến mất.
Chiếc chiếu trống trơn. Chiếc gối ướt sũng. Ngoài sân chỉ còn in vài dấu chân lấm đất.
Không ai biết bà đi đâu.
“Chắc bà bỏ về quê ngoại. Mà cũng tốt, khỏi phải lo cơm nước nữa!” – con dâu nói, giọng dửng dưng.
Không ai đi tìm.
Không ai báo công an.
Hai tháng trôi qua, dòng họ họp bàn phân chia quyền thừa kế đất đai. Giữa buổi họp, một người cháu bất ngờ nhận được bưu phẩm lạ gửi từ Viện Dưỡng lão Hạnh Nguyện – TP. Đà Nẵng.
Bên trong là một tờ giấy công chứng, kèm ảnh và vân tay:
“Tôi – Nguyễn Thị Lành – là chủ sở hữu hợp pháp của mảnh đất 400m² tại trung tâm xã, cùng căn nhà cấp 4 đang cho thuê và số tiền tiết kiệm 1,3 tỷ đồng gửi ngân hàng X.
Tôi chính thức từ chối quyền thừa kế của người con trai út vì hành vi bạc đãi mẹ già.
Toàn bộ tài sản trên được chuyển cho Quỹ người già neo đơn của Viện Dưỡng lão Hạnh Nguyện – nơi tôi đang an dưỡng.”
Ký tên: Nguyễn Thị Lành – ngày …
Kèm theo là bức ảnh bà trong viện: tóc bạc gọn gàng, khuôn mặt hiền từ, nụ cười thanh thản – khác hẳn vẻ cam chịu ngày nào.
Cả dòng họ lặng người.
Con trai út bần thần, con dâu run run:
“Mẹ ơi… sao mẹ làm vậy với con?”
Không ai đáp.
Ông trưởng họ chỉ lắc đầu:
“Người ta không còn xem tụi bây là người nhà nữa rồi.”
Từ hôm đó, chuồng gà phía sau nhà mãi mãi không ai dám bước vào.
Người ta kể lại, trên bức thư cuối cùng gửi kèm hồ sơ, bà cụ chỉ ghi một dòng ngắn gọn:
“Đừng để đến khi người già ra đi trong mưa, mới nhận ra mình đang sống giữa sa mạc tình thân.”
Một đời tần tảo, cuối cùng bà chọn ra đi trong yên lặng – để lại cho đời một bài học về lòng hiếu nghĩa.
Đừng để sự lạnh lùng giết chết tình thương, khi vẫn còn cơ hội gọi hai tiếng “Mẹ ơi”.