Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Chương 2 — Bóng dáng người lạ 

Chương 2 — Bóng dáng người lạ

xem tiếp: CHƯƠNG 4

Ông xuất hiện vào một buổi chiều mưa lất phất, mang theo mùi hơi ẩm và hương thuốc lá cũ. Ông là chú bác phía xa mà em chỉ biết qua những tấm ảnh mờ; nhưng trong mắt ông có một ánh nhìn khác — không giống ánh mắt những người quanh em. Đó là ánh mắt của người đã chứng kiến đủ thứ, biết phân biệt tiếng nói giả và tiếng nói thật.

Ông đến không báo trước. Bố đứng như người bị bắt gặp làm điều sai; dì ghẻ khẽ rùng mình. Ông không la; ông hỏi bằng giọng trầm, chậm rãi:

– Sao nhà này lại để con bé như vậy?

Câu hỏi đơn sơ mà như một tiếng chuông gõ vào căn phòng. Dì ghẻ vội vàng lấp liếm: “Em lo cho gia đình, em dặn nó ăn sáng rồi…” như đã từng nói trước mặt mọi người. Nhưng ông không trả lời bằng lời lớn; ông nhìn thấu sự khác thường. Buổi nói chuyện diễn ra im lặng, có những lời thì thầm giữa ông và bố mà em không nghe rõ. Khi bố bước vào phòng, gương mặt ông đã đổi khác — không còn lạnh lùng vô tâm như trước.

Sau đó là những thay đổi nhỏ nhưng liên tiếp: bữa sáng có thêm trứng thỉnh thoảng; bố bắt đầu hỏi em những câu ngắn; dì ghẻ cố giả vờ bận rộn hơn hẳn. Em biết ông đã làm một điều — ông thả một viên sỏi vào mặt hồ, rồi nhìn xem sóng lan ra như thế nào. Em không hiểu mọi thủ đoạn, nhưng em biết một điều rõ ràng: có người đang chú ý.

Ở trường, cô Linh tiếp tục đóng vai người đồng minh thầm lặng. Cô bí mật chụp vài tấm ảnh, ghi lại những dấu hiệu: quần áo em lấm lem, bát cơm vắng vẽ dấu tay trống rỗng. Cô hỏi vài bạn thân thiết của em, và có một người — Huy — hứa sẽ đứng bên em. Huy là một cậu học trò trông có vẻ cứng cáp, nói ít nhưng khi cần thì bảo vệ bạn bè bằng hành động.

Nhưng không phải mọi thứ đều suôn sẻ. Dì ghẻ bắt đầu thấy bị đe dọa; bà quay sang phản công bằng cách dựng chuyện lớn hơn — nói rằng em lừa dối, rằng em muốn chia rẽ gia đình, thậm chí nói rằng em cố tình làm mình ngất để được chú ý. Những lời ấy lan truyền, có người tin, có người nghi. Bố một lần nữa bị giằng xé giữa lời vợ và lời con. Em cảm thấy lòng mình như chiếc cầu mảnh mai giữa hai bờ — một bên là bố, một bên là sự thật.

Một tối, em nghe tiếng cãi vã trong bếp. Dì ghẻ hét, bố im lặng, ông già lắc đầu buồn. Em ngồi trên cầu thang, tim đập mạnh, hai tay ôm đầu gối. Em biết sẽ phải chiến đấu bằng sự kiên trì, bằng chứng và cả lòng can đảm của một đứa trẻ. Em lấy cuốn sổ ra, lật từng trang, nhìn từng chữ viết run run — bằng chứng đầu tiên của một cuộc chiến dài.

Chương 3 — Bằng chứng thầm lặng

Cuốn sổ nhỏ đã bắt đầu dày thêm từng ngày. Những trang giấy loang lổ nét chữ run rẩy nhưng kiên trì, như những vết chạm vào sự thật mà Mai Hương không thể để ai xóa đi. Em hiểu rằng, nếu chỉ khóc lóc hay kể miệng, chẳng ai tin. Nhưng nếu có bằng chứng, có dấu vết, có người chứng kiến, thì câu chuyện sẽ khác.

Hôm ấy, khi bữa sáng chỉ có cơm chan nước mắm loãng, Hương liếc nhanh sang hai đứa em kế đang cười nói, miệng nhai trứng ốp và xúc xích thơm lừng. Bàn tay em run run cầm chiếc điện thoại cũ mà cô Linh cho mượn, giả vờ lau miệng rồi bấm chụp. “Tách!” — âm thanh khẽ thôi nhưng đủ khiến tim em đập dồn dập. May thay, dì ghẻ mải dỗ con nhỏ ăn, không để ý. Em thở phào, ghi lại trong sổ: Ngày… tháng… năm… bữa sáng: cơm trắng + nước mắm. Các em: trứng, sữa, xúc xích.

Không dừng ở đó, Hương nhờ Huy — cậu bạn cùng lớp, người duy nhất biết chuyện — giúp đổi ca trực nhật để có cơ hội đến gần lớp học của em kế. Huy gật đầu ngay, đôi mắt lấp lánh như thể đây là một nhiệm vụ quan trọng. “Tớ sẽ làm hết sức, Hương yên tâm.”

Một hôm, Huy tình cờ nghe được dì ghẻ khoe với một phụ huynh khác ngoài cổng trường:
– “Tôi lo cho nó lắm, nhưng nó cứ giả bệnh để được mọi người thương. Chứ ăn uống, tôi cho đầy đủ cả.”

Huy nhanh tay bật ghi âm bằng chiếc máy mp3 nhỏ. Dù âm thanh lẫn nhiều tạp âm, nhưng vẫn nghe rõ giọng dì. Khi đưa đoạn ghi âm cho Hương, cậu nói:
– “Có thể chưa đủ mạnh, nhưng ít ra cũng là một bằng chứng.”

Hương ôm cái máy vào ngực, thấy lòng mình rạo rực một thứ gọi là hy vọng.

Nhưng trời không để yên. Một buổi tối, khi em đang cặm cụi viết nhật ký, dì ghẻ bất ngờ xông vào phòng. Mắt bà sắc như dao, tay giật lấy cuốn vở.
– “Mày viết gì đây? Định bêu xấu tao hả?” – giọng bà the thé.

Hương hoảng loạn, ôm chặt cuốn vở, nước mắt ràn rụa. May thay, ông già từ ngoài bước vào, cất giọng trầm nhưng rắn rỏi:
– “Để nó yên. Trẻ con có quyền viết nhật ký.”

Dì ghẻ đành nén giận, nhưng ánh nhìn bà quắc lên như ngọn lửa ngầm. Đêm đó, Hương không ngủ được, bàn tay vẫn run. Em biết, từ nay dì sẽ không chỉ hành hạ trong bữa ăn nữa, mà còn tìm cách bịt miệng em bằng đủ trò bẩn.

Quả đúng như vậy. Chỉ ít hôm sau, bố nhận được tin nhắn nặc danh gửi đến: “Con bé nhà anh bỏ học đi chơi, dính líu đến nhóm bạn xấu. Cẩn thận không lại mang tiếng.” Tin nhắn ấy, dĩ nhiên, là do dì dựng lên. Bố cau mày, nhìn Hương bằng ánh mắt dò xét. Em chỉ biết khóc, thề rằng mình không hề làm gì sai. Nhưng trong lòng bố, một vết rạn nữa xuất hiện.

Không dừng ở đó, dì còn tìm đến một người họ hàng xa – chú Vinh, vốn là cán bộ phường. Bằng miệng lưỡi ngọt xớt, dì bịa đặt rằng Hương bướng bỉnh, hỗn láo, khiến gia đình bất an. Chú Vinh tin lời, hứa sẽ “nói giúp” nếu chuyện đến tai chính quyền. Thế lực của dì bỗng có thêm một lớp vỏ bảo vệ.

Giữa lúc ấy, một tia sáng bất ngờ lóe lên. Bà Sáu hàng xóm, đã ngoài bảy mươi, tình cờ chứng kiến nhiều lần Hương phải ăn riêng bữa cơm chan mắm. Bà vốn im lặng, nhưng khi thấy em gầy sọp, xanh xao, lòng thương trỗi dậy. Một tối, bà gọi Hương sang, thì thầm:
– “Con cứ yên tâm, bà sẽ đứng ra làm chứng. Bà thấy hết rồi, chẳng ai che được mắt trời đâu.”

Nghe vậy, Hương òa khóc. Em nắm lấy tay bà, cảm nhận hơi ấm run run từ bàn tay già nua ấy như truyền thêm sức mạnh. Lần đầu tiên, Hương thấy mình không hẳn đơn độc trong cuộc chiến.

Thế nhưng, chiến trường gia đình ngày càng căng. Dì ghẻ liên tục dằn vặt, mỉa mai, có khi nửa đêm cố tình đập cửa phòng em, hù dọa rằng nếu còn “bịa đặt”, bà sẽ cho em ra khỏi nhà. Hương sợ, nhưng càng sợ càng viết nhiều hơn, càng cẩn trọng giấu chứng cứ nơi kín đáo.

Rồi ngày họp phụ huynh đến. Không khí lớp học vốn rộn ràng, nay nặng như đá đè. Cô Linh ngồi ghế chủ trì, bố ngồi một bên, dì ghẻ ngồi đối diện, gương mặt tươi cười nhưng ánh mắt lộ vẻ phòng thủ. Các phụ huynh khác xì xào, không khí đặc quánh lại.

Cô Linh mở lời, giọng nghiêm:
– “Hôm nay, ngoài việc trao đổi về học tập, tôi muốn nêu một vấn đề nghiêm trọng liên quan đến sức khỏe và sinh hoạt của học sinh Mai Hương.”

Không gian lập tức im bặt. Tất cả ánh mắt đổ dồn vào Hương, khiến tim em đập loạn. Dì ghẻ vẫn cười, môi cong lên, như sẵn sàng bẻ gãy bất kỳ cáo buộc nào.

Cô Linh tiếp:
– “Chúng tôi đã có một số ghi nhận, hình ảnh và cả lời chứng từ hàng xóm. Tôi mong gia đình sẽ cùng hợp tác làm rõ.”

Lời vừa dứt, Hương nhìn thấy gương mặt dì ghẻ thoáng biến sắc. Trong mắt bà lóe lên nỗi giận dữ kìm nén. Bố ngồi chết lặng, như bị kẹp giữa hai làn sóng đối nghịch.

Cả phòng lặng im, chỉ nghe tiếng tim Hương đập thình thịch và những hơi thở căng thẳng. Không ai biết rằng, buổi họp phụ huynh tưởng chừng bình thường này sẽ là bước ngoặt — nơi chiếc mặt nạ dối trá bắt đầu rạn vỡ.

xem tiếp: CHƯƠNG 4

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *