Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Chương 4 – Mặt nạ rạn vỡ

Chương 4 – Mặt nạ rạn vỡ

Căn phòng họp phụ huynh vốn quen thuộc với tiếng cười và những câu chuyện học tập bỗng trở nên căng thẳng đến ngạt thở. Ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh, soi rõ gương mặt từng người: bố Hương cúi đầu, đôi mắt lạc lõng; dì ghẻ ngồi vắt vẻo, môi cong cười nhưng bàn tay siết chặt mép váy; còn Hương, tim đập như muốn vỡ lồng ngực.

Cô Linh dõng dạc:

– Tôi xin phép mở đầu bằng một số hình ảnh. Đây là bữa ăn sáng của học sinh Mai Hương, chụp ngày… tháng… năm…

Từ chiếc máy chiếu, những tấm ảnh hiện ra. Một bát cơm trắng nhạt, vài giọt nước mắm loang loáng. Kế bên là ảnh bữa ăn của hai em kế: trứng ốp la vàng ươm, xúc xích đỏ au, cốc sữa nóng bốc khói. Cả phòng ồ lên khe khẽ.

Mặt dì ghẻ tái lại trong giây lát, rồi bà bật cười khẩy:

– Ảnh thì nói được gì? Con bé nó thích ăn đơn giản, tôi chiều nó thôi.

Cô Linh không vội đáp. Bà Sáu hàng xóm lúc này đứng lên, giọng run run nhưng dứt khoát:

– Tôi ở sát vách, ngày nào cũng thấy. Mấy đứa nhỏ kia thì đầy đủ, còn bé Hương chỉ được cơm chan mắm. Tôi già rồi, chẳng có lý do gì mà nói dối.

Tiếng xì xào lan khắp phòng. Một phụ huynh thở dài:

– Tội nghiệp, sao nỡ vậy?

Dì ghẻ đập bàn, giọng the thé:

– Mấy người không hiểu! Nó bướng bỉnh, không chịu ăn đồ tôi chuẩn bị. Tôi dọn ra cả trứng cả sữa, nó hất đi rồi chui vào góc. Chẳng lẽ tôi ép được?

Huy đứng bật dậy, bàn tay run nhưng mắt sáng rực:

– Không đúng! Cháu có đoạn ghi âm.

Cả phòng lặng đi. Huy lấy máy mp3 bật lên. Âm thanh rè rè vang lên, nhưng rõ ràng giọng dì: “Tôi lo cho nó lắm, nhưng nó cứ giả bệnh để được mọi người thương. Chứ ăn uống, tôi cho đầy đủ cả.”

Lời nói ấy, đặt bên những tấm ảnh và lời chứng, trở thành mũi dao xoáy vào lớp vỏ ngọt ngào của dì. Khuôn mặt bà cứng lại, nụ cười méo mó. Bố Hương bàng hoàng, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay run rẩy nắm chặt quần.

– Đủ rồi! – bố gằn giọng, lần đầu tiên sau nhiều tháng. – Em còn gì để giải thích không?

Dì ghẻ đứng phắt dậy, đôi mắt tóe lửa. Nhưng thay vì tiếp tục giả vờ, bà bỗng cười phá lên, giọng khàn đặc:

– Các người nghĩ mình thông minh lắm sao? Hóa ra tất cả chỉ vì vài bức ảnh, một đoạn ghi âm rẻ tiền, lời lảm nhảm của mụ già hàng xóm! Các người muốn chống lại tôi à?

Cả phòng sững sờ. Mặt nạ dịu dàng của bà rơi rụng trong chớp mắt. Một phụ huynh kéo con mình lại gần, như sợ lửa bén sang.

Cô Linh giữ bình tĩnh:

– Chúng tôi không chống ai. Chúng tôi chỉ muốn sự thật.

Dì ghẻ nhếch mép, ánh mắt lóe lên sự thách thức:

– Sự thật ư? Các người chưa biết gì đâu.

Câu nói ấy rơi vào không khí như hòn đá ném xuống hồ. Ai cũng tò mò, nhưng cũng sợ hãi. Bố Hương bàng hoàng, còn Hương thấy gai lạnh chạy dọc sống lưng.


Buổi họp kết thúc trong hỗn loạn. Một số phụ huynh nán lại hỏi thăm, số khác lắc đầu ra về. Bố dắt Hương về, không nói một lời. Dì ghẻ lặng lẽ đi sau, nhưng ánh mắt như lưỡi dao cứa vào lưng em.

Tối đó, không khí gia đình nặng nề như có bão ngầm. Cơm tối được dọn ra, nhưng chẳng ai ăn nổi. Dì ghẻ ngồi im, thỉnh thoảng bật cười khan. Bố định mở lời, nhưng bị chặn ngay:

– Anh đừng nói gì. Nếu không có tôi, cái nhà này có còn đứng vững không? Anh tưởng nuôi nổi con bé ấy một mình chắc?

Bố chết lặng. Hương ngồi bên, tim như bóp nghẹt. Em hiểu ra: dì ghẻ đang nắm giữ một bí mật nào đó, đủ khiến bố em phải câm lặng.


Đêm khuya, Hương trằn trọc không ngủ. Tiếng gió rít ngoài cửa sổ như tiếng gọi thầm thì. Em quyết định bước ra hành lang. Từ phòng khách, vọng ra tiếng dì ghẻ thì thầm trong điện thoại:

– … Tôi đã lo xong. Đừng lo, hắn ta không dám mở miệng. Giấy nợ vẫn ở chỗ tôi. Nếu hắn phản bội, cả cái nhà này tan nát.

Tim Hương đập thình thịch. Giấy nợ? Ai? Bố ư? Em nép sát tường, cố nghe.

– Đúng, thằng bé kia càng khổ thì càng dễ ép anh ta nghe lời. Miễn tôi còn trong nhà, tôi kiểm soát được hết.

Hương bàng hoàng, bàn tay lạnh toát. Hóa ra, tất cả không chỉ là sự ghẻ lạnh đơn thuần. Dì ghẻ đang dùng em như công cụ để trói buộc bố.


Sáng hôm sau, Hương kể lại cho ông già. Đôi mắt ông tối sầm, nhưng không ngạc nhiên. Ông trầm giọng:

– Ta đã nghi rồi. Con phải cẩn thận, đừng manh động. Hãy tiếp tục ghi lại, rồi ta sẽ đưa ra ánh sáng.

Nhưng Hương biết, càng ngày càng nguy hiểm. Dì ghẻ bắt đầu tỏ rõ bộ mặt thật. Bà không còn giả vờ ngọt ngào trước mặt em, mà thẳng thừng dọa dẫm:

– Mày tưởng mày thắng tao à? Tao chỉ cần một câu nói thôi, bố mày sẽ quay lưng với mày mãi mãi.

Mỗi lời bà nói như móc thêm cái gai vào tim Hương. Nhưng giờ đây, em không còn chỉ biết khóc. Em có ông, có cô Linh, có Huy, có bà Sáu. Và quan trọng hơn, em có sự thật.


Một tuần sau, trường tổ chức buổi họp phụ huynh bất thường, với sự tham gia của đại diện phường. Không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Dì ghẻ bước vào, áo quần chỉnh tề, nụ cười trở lại, như thể chuyện hôm trước chỉ là cơn gió thoảng. Nhưng Hương nhìn thấy rõ: đôi mắt bà giật giật, vệt nhăn sâu hơn.

Đại diện phường mở lời:

– Chúng tôi nhận được nhiều phản ánh. Hôm nay cần xác minh rõ ràng.

Cô Linh đưa thêm bằng chứng: đoạn video ngắn quay cảnh Hương ngồi ăn cơm với nước mắm, trong khi các em ăn uống đầy đủ. Lần này, cả phòng ồn ào, không ai bênh được dì nữa.

Dì ghẻ cười gằn, bỗng bật ra một câu khiến tất cả chết lặng:

– Các người muốn hạ bệ tôi? Được thôi. Nhưng khi tôi ngã, người ngã trước tiên sẽ là chồng tôi!

Bố Hương tái mặt, mồ hôi vã ra. Ông lắp bắp:

– Em… em im đi!

Cả phòng ngơ ngác. Lời nói ấy như vén màn cho một bí mật lớn hơn. Dì ghẻ biết, và bà sẵn sàng kéo tất cả xuống bùn.

Mặt nạ dịu dàng đã rơi. Chỉ còn lại một người đàn bà hiểm độc, mang trong tay thứ vũ khí vô hình có thể phá nát gia đình này. Và Hương hiểu, trận chiến mới chỉ thực sự bắt đầu.

Bạn muốn xem tiếp hãy để lại bình luận để mình cập nhật tiếp……

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *