Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Chồng Và Mẹ Chồng Lột Hết Quần Áo Con Dâu Mang Bầu Đuổi Khỏi Nhà – Tờ Giấy Khiến Họ Phải Câm Lặng!

Chồng Và Mẹ Chồng Lột Hết Quần Áo Con Dâu Mang Bầu Đuổi Khỏi Nhà – Tờ Giấy Khiến Họ Phải Câm Lặng!

Chồng Và Mẹ Chồng Lột Hết Quần Áo Con Dâu Mang Bầu Đuổi Khỏi Nhà – Tờ Giấy Khiến Họ Phải Câm Lặng!

 

Tôi – Hạnh – lấy chồng năm 24 tuổi, khi vừa ra trường và có công việc ổn định ở thành phố. Người ta vẫn nói tôi may mắn vì được gả vào gia đình khá giả, chồng – Quân – là nhân viên ngân hàng, còn mẹ chồng buôn bán nhà đất.

Nhưng chỉ những ai từng sống cùng mẹ chồng mới hiểu, sự hào nhoáng bề ngoài chưa bao giờ là bảo chứng cho hạnh phúc bên trong. Ngay từ ngày đầu về làm dâu, tôi đã cảm nhận được ánh mắt soi xét và lời nói chua cay của bà.

Con gái nhà quê như cô mà bước chân vào nhà này là phúc ba đời của cô rồi đấy! – bà nói trước mặt họ hàng.

Tôi cố nhẫn nhịn. Nghĩ rằng chỉ cần mình ngoan ngoãn, chăm chỉ thì mọi thứ sẽ dần thay đổi. Nhưng không, sự khinh miệt của bà mỗi ngày một rõ hơn, còn chồng tôi thì chẳng bao giờ đứng về phía vợ.

Khi biết mình mang thai, tôi đã mừng rơi nước mắt. Tôi tưởng tin vui này sẽ khiến mẹ chồng dịu dàng hơn, chồng tôi quan tâm hơn. Nhưng đáp lại chỉ là một câu lạnh lùng từ bà:

Giữ được thì giữ, không thì thôi. Nhà này đâu thiếu người nối dõi!

Chồng tôi thì mải mê nhậu nhẹt, về nhà là lăn ra ngủ, chưa một lần hỏi tôi ăn uống thế nào, có mệt không.

Những tháng đầu thai kỳ, tôi bị nghén nặng, ăn gì cũng nôn. Vậy mà bà vẫn bắt tôi giặt giũ, nấu nướng, bê từng thùng gạo, thùng nước. Tôi nói không nổi nữa, bà lập tức quát:

Cô tưởng có thai là bệnh hả? Ngày xưa tôi mang bầu Quân vẫn đi cấy từ sáng tới tối, chứ không phải năm ăn rồi kêu!

Hôm đó, tôi đang rửa bát thì bất ngờ chóng mặt, ngã xuống nền bếp. Tôi tỉnh lại thì thấy mình nằm trên giường, chồng và mẹ chồng đứng bên.

Cô mang cái bụng này mà dám qua lại với người khác! – bà Tư quát.

Tôi sững sờ:

Mẹ… mẹ nói gì vậy?

Bà ném vào mặt tôi mấy tấm ảnh chụp tôi đi cùng một đồng nghiệp nam ra quán ăn trưa.

Cô đừng chối! Nhà này không chứa loại đàn bà lăng loàn!

Tôi run rẩy:

Đó là anh Tuấn – đồng nghiệp phòng con, anh ấy đưa con đi khám thai vì con bị đau bụng hôm qua…

Nhưng không ai chịu nghe. Chồng tôi đỏ mặt, nằm chặt tay thành năm đấm:

Cô muốn ở với nó thì biến ngay khỏi đây!

Bà Tư lao tới, lôi tôi dậy, vừa chứi vừa lột hết quần áo trên người tôi. Tôi cố giằng lại, nước mắt giàn giụa:

– Mẹ… con đang mang thai… xin mẹ đừng làm thế…

Bà hét lên:

– Để mày trần truồng ra khỏi nhà này cho thiên hạ biết mày là thứ gì!

Chồng tôi không những không can ngăn mà còn mở toang cửa, hất đống đồ của tôi ra sân.

Tôi ôm bụng, quỳ gối trên nền gạch lạnh, cảm nhận từng mũi dao cắt vào lòng tự trọng. Rồi tôi khoác tạm tấm khăn trải bàn, lặng lẽ bước ra khỏi căn nhà ấy, mưa phùn táp vào mặt như xát muối vào vết thương.

Tôi về nhà ngoại. Bố mẹ sốc đến nghẹn lời. Mẹ ôm tôi khóc nức nở, còn bố thì tức đến run người.

– Con yên tâm, bố sẽ cho chúng nó biết thế nào là nhục! – ông nói.

Tôi vội vàng níu tay bố:

– Bố ơi, con không muốn kiện cáo, nhưng con có thứ này…

Tôi lấy ra tờ giấy mà tôi đã cất giữ suốt 2 năm qua – tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu ngôi nhà mà Quân và mẹ anh đang ở. Đó là tài sản bố mẹ tôi mua tặng khi tôi cưới, nhưng đứng tên tôi hoàn toàn.

Ba ngày sau, tôi cùng bố mẹ đến nhà chồng. Vừa thấy tôi, bà Tư hất hàm:

– Còn dám vác mặt về đây à?

Tôi không trả lời, chỉ đặt tờ giấy xuống bàn. Bà Tư và Quân nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức đổi khác.

– Đây là số đó của ngôi nhà này. Đứng tên tôi. Từ hôm nay, mẹ con bà có một tháng để dọn đi.

Quân bật dậy:

– Hạnh! Em làm gì vậy? Đây là nhà của anh!

Tôi mỉm cười lạnh lùng:

– Anh nhầm rồi. Đây là nhà của vợ anh – người mà anh và mẹ đã làm nhục, đuổi khỏi đây khi đang mang thai.

Không khí trong phòng đặc quánh. Bà Tư há hốc miệng, nhưng không thốt được lời nào

Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Quân:

– Anh và mẹ anh đã lấy hết danh dự của tôi, thì đừng mong giữ lại bất cứ thứ gì thuộc về tôi.

Rồi tôi quay lưng bước đi, không ngoảnh lại.

Tôi nuôi con một mình, mở cửa hàng nhỏ kinh doanh. Cuộc sống tuy vất vả nhưng yên bình. Con gái tôi – bé An – là nguồn động lực lớn nhất.

Có lần, tôi gặp lại Quân ở cổng trường con. Anh đứng lặng nhìn An, nhưng không dám tiến lại gần. Tôi chỉ khẽ nói:

– Người cha tốt không bao giờ bỏ rơi con mình, nhất là khi nó chưa chào đời.

Anh cúi đầu, lặng lẽ rời đi.

Câu chuyện của tôi có thể khiến nhiều người rùng mình, nhưng tôi tin rằng, phụ nữ không bao giờ được để mình bị chà đạp. Danh dự và nhân phẩm là thứ vô giá – một khi bị lấy đi, hãy mạnh mẽ đứng dậy giành lại, dù bằng bất cứ giá nào.

Tờ giấy số đó ngày ấy không chỉ là tài sản, mà là bằng chứng cho sự thật: tôi không hề trằng tay. Và tôi đã dùng nó để giành lại tiếng nói của mình.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *