Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Chàng trai bán gà ven đường có y thuật cao siêu gặp nữ giám đốc liền nói cô chỉ còn sống được 3 ngày và cái kết ….

Chàng trai bán gà ven đường có y thuật cao siêu gặp nữ giám đốc liền nói cô chỉ còn sống được 3 ngày và cái kết ….

Giữa cái nắng oi ả của miền quê miền Trung, một chàng trai trẻ ngồi bên vệ đường, trước mặt là chiếc lồng gà lác đác vài con, một cái bảng gỗ nguệch ngoạc dòng chữ: “Gà ta thả vườn – Bán để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ.”

Cậu tên là Hải, mới 26 tuổi, ăn vận đơn sơ, nhưng ánh mắt lại sắc sảo lạ thường. Gương mặt cậu không đẹp theo kiểu thư sinh, nhưng toát lên sự trầm tĩnh khác thường. Người dân quanh vùng biết Hải không chỉ bán gà. Họ gọi cậu là “thầy Hải”, một người từng theo học y thuật từ một vị lương y già ẩn cư trong rừng – người được đồn là chữa khỏi cả những căn bệnh mà bác sĩ phải bó tay.

Thế nhưng, Hải không mở phòng khám, không đi theo con đường danh lợi. Cậu chỉ sống giản dị, chăm sóc mẹ già, ai ốm đau thì tới nhờ, cậu mới ra tay giúp.

Một buổi sáng, khi Hải đang dọn lồng gà thì một chiếc  xe Mercedes đen bóng dừng lại sát lề đường. Cửa kính hạ xuống, lộ ra một người phụ nữ xinh đẹp, tóc búi gọn, trang phục công sở cao cấp.

“Gà bao nhiêu một ký?” – cô hỏi, giọng đanh.

Hải ngẩng lên, ánh mắt lướt qua gương mặt, rồi chỉ nhìn đúng một giây vào cổ tay trắng ngần của cô. Đôi mắt Hải khẽ động.

“Gà 150 nghìn một ký. Nhưng tôi nghĩ cô nên đi khám bác sĩ trước.”

Cô nhíu mày: “Tôi bị gì mà cần đi khám?”

Hải không trả lời ngay. Cậu đứng dậy, tiến lại gần, đôi mắt quan sát từng biểu hiện nhỏ trên gương mặt cô gái.

“Cô có bị khó thở vào buổi sáng, thỉnh thoảng đau tức ngực bên trái, và gần đây hay gặp ác mộng không?”

Cô gái giật mình, vô thức lùi lại trong ghế. Không thể tin được. Những triệu chứng đó… chỉ mình cô biết.

“Cô chỉ còn sống được ba ngày nếu không điều trị đúng cách,” Hải nói, điềm tĩnh như thể đang nói chuyện thời tiết.

“Cậu bị điên à?” – cô bật cười lạnh – “Cậu là bác sĩ à? Tôi vừa kiểm tra sức khỏe định kỳ, kết quả bình thường. Cậu dựa vào đâu nói vậy?”

Hải chỉ im lặng, rồi nhẹ nhàng nói: “Không phải ai cũng đọc được dấu hiệu của cơ thể như một cái máy. Cơ thể cô đang cảnh báo. Nếu không tin, cứ tiếp tục đi. Ba ngày nữa, đúng giờ này, cô sẽ lên cơn co giật vì dị dạng mạch máu trong tim, và…” – cậu ngừng lại, ánh mắt đượm buồn – “…không qua khỏi.”

Nữ giám đốc phóng xe đi, không quên buông một câu châm chọc: “Giữ gà cho kỹ vào. Đừng dọa khách như thế nữa.”

Cô tên là Trâm Anh, giám đốc điều hành của một tập đoàn bất động sản lớn. Xinh đẹp, thành đạt, lạnh lùng – đó là những gì người khác thấy ở cô.

Đêm đó, Trâm Anh không ngủ được. Câu nói của chàng trai lạ cứ ám ảnh cô. Cô nghĩ đó là trò lừa, nhưng sao tim cô cứ đập loạn, và mồ hôi thì vã ra mỗi lần nhớ lại ánh mắt đó. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy… sợ.

Sáng hôm sau, cô lén đặt lịch khám gấp ở một bệnh viện lớn, với gói tầm soát cao cấp nhất. Kết quả khiến mọi bác sĩ phải cau mày: cô có một túi phình động mạch tim dạng hiếm, nằm ở vị trí rất khó phát hiện – nếu không được can thiệp sớm, khả năng vỡ trong vòng vài ngày là rất cao.

Bác sĩ hỏi: “Ai là người đầu tiên cảnh báo cô?”

Cô không biết phải trả lời sao.

Cô quay lại chỗ cũ. Hải vẫn ở đó, vẫn chiếc ghế nhựa, vẫn cái bảng cũ mèm.

“Tôi… muốn cảm ơn cậu,” cô nói, lần đầu cúi đầu trước một người lạ.

Hải chỉ cười nhẹ: “Tôi chỉ nói điều tôi thấy.”

“Cậu học ở đâu? Cậu là ai thật sự?” – Trâm Anh hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Tôi từng học 6 năm với thầy tôi – một người không ai biết đến, nhưng từng được mời sang Thụy Sĩ để chữa cho chủ tịch tập đoàn dược hàng đầu thế giới. Nhưng ông từ chối. Tôi chọn con đường sống lặng lẽ như thầy.”

Trâm Anh ngồi xuống chiếc ghế nhựa bên cạnh. Lần đầu cô nhận ra sự yên bình. Không có họp hành, không có email, chỉ là cơn gió lướt qua mái tóc, tiếng gà kêu cục tác.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *