Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

“Chàng trai 20 tuổi, cặp kè bà lão 70 tuổi, để đối đời, ai ngờ cái kết khiến ai cũng câm lặng…”

“Chàng trai 20 tuổi, cặp kè bà lão 70 tuổi, để đối đời, ai ngờ cái kết khiến ai cũng câm lặng…”

Sài Gòn – thành phố của ánh đèn, cơ hội, và cả những giấc mơ không bao giờ thành hiện thực. Giữa dòng người tấp nập chen nhau mưu sinh mỗi ngày, có một chàng trai tên Hải, 20 tuổi, quê Nghệ An, đang dần bị vắt kiệt sức bởi cuộc sống nơi phố thị.

Hải từng tin, chỉ cần chăm chỉ thì sẽ đối đời. Nhưng sau hai năm bươn chải, thứ duy nhất cậu nhận được là một thân xác rã rời, một tâm hồn cạn kiệt, và một đống nợ không biết bao giờ trả hết.

Sáng đi phụ hồ, chiều rửa chén thuê, đêm chạy bàn ở quán karaoke, đó là vòng lặp không lối thoát của Hải. Có hôm cậu đứng ngủ gật ngay trong thang máy, có hôm phải ăn cơm nguội với nước tương qua bữa. Nhưng điều khiến cậu không dám gục ngã là… mẹ đang nằm viện ở quê, và em gái sắp thi đại học.

Tiền! Tất cả đều quay về hai chữ đó.

Tối hôm đó, sau khi tan ca gần 1 giờ sáng, Hải lê từng bước ra khỏi quán karaoke, mồ hôi hòa vào bụi đường. Cậu rút điện thoại ra kiểm tra số dư – 13.000 đồng. Tim như bị ai bóp nghẹt.

Cậu thở dài, ngồi bệt xuống lề đường. Thành phố về đêm thật lạnh. Ánh đèn vàng nhạt từ cột điện hắt xuống gương mặt gầy guộc của cậu, soi rõ đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.

Bồng một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng dừng lại ngay trước mặt cậu.

Kính xe từ từ hạ xuống, và từ trong xe, một giọng nói vang lên – nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy quyền lực:

“Cháu trai… còn trẻ mà sao trông khổ thế kia? Có muốn đi ăn gì không?”

Hải ngẩng đầu lên. Người phụ nữ ngồi trong xe là một bà lão – khoảng hơn 70 tuổi. Mái tóc bạc được chải gọn gàng, da dẻ có phần nhăn nheo, nhưng ánh mắt lại… lạ lắm. Vừa buồn, vừa sâu, vừa giống như đang tìm kiếm điều gì đó trong Hải.

Bất giác, cậu thấy rùng mình. Nhưng rồi, bụng cậu lại réo lên từng hồi. Lương hôm nay chưa được phát, tiền ăn cũng không còn. Hải nuốt nước bọt, gật đầu đại:

“Dạ… cháu cảm ơn. Nếu không phiền…”

Bà lão mỉm cười, cửa xe mở ra, Hải bước vào trong. Xe rồ máy lao đi giữa đêm khuya, đưa cậu đến một nhà hàng mở cửa 24/7 trong khu Phú Mỹ Hưng.

Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng kỳ lạ.

Hải ăn như chưa từng được ăn – bánh mì bơ tỏi, bò bít tết, một ly nước cam mát lạnh. Còn bà lão thì chỉ nhìn cậu ăn, thỉnh thoảng cười khẽ như thể đang quan sát một chú thú cưng được cho ăn sau nhiều ngày đói lả.

Khi Hải ăn xong, bà mới chậm rãi đặt tay lên bàn, giọng nói trở nên nghiêm túc:

“Cháu tên gì?”

“Dạ… cháu tên Hải.”

“Hải có cần tiền không?”….

Hải khẽ gật đầu trước câu hỏi của bà lão, dù câu trả lời đã quá rõ ràng. Cần tiền ư? Cần đến mức từng đêm nằm trằn trọc tính toán xem nên vay ai, cầm cố cái gì, thậm chí đã vài lần đứng bên cầu Sài Gòn, ngó xuống dòng nước đen kịt để tự hỏi: “Nếu nhảy xuống, mọi thứ sẽ kết thúc nhẹ nhàng hơn không?”

Bà lão vẫn nhìn cậu chăm chú, ánh mắt như muốn xuyên thấu vào tận đáy tâm can.

“Nếu… bà cho cháu một khoản tiền đủ để trả hết nợ, lo viện phí cho mẹ và học phí cho em gái… cháu có chấp nhận đối lại một điều kiện không?”

Hải nuốt khan. Trong đầu cậu thoáng hiện lên những câu chuyện đầy mùi nguy hiểm mà người ta vẫn rỉ tai nhau. Nhưng rồi, ý nghĩ về số tiền viện phí đang chồng chất, về gương mặt hốc hác của mẹ, về đôi mắt sáng nhưng u uất của em gái… tất cả dồn cậu vào chân tường.

“Điều kiện… là gì ạ?” – Hải hỏi, giọng khản đặc.

Bà lão nhấp một ngụm rượu vang đỏ, đôi môi nhăn khẽ cong lên:

“Bà muốn cháu ở cùng bà. Chăm sóc bà. Làm tất cả những gì bà cần, không từ chối. Trong vòng… một năm.”

Một năm… đổi lại tất cả những gánh nặng biến mất. Hải thấy lồng ngực như bị đè nén. Không phải cậu không nhận ra ẩn ý trong câu “làm tất cả những gì bà cần”. Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt bởi hình ảnh mẹ nằm thở dốc trong căn phòng bệnh.

“Bà… bà bao nhiêu tuổi rồi ạ?” – Hải hỏi, nửa như để kéo dài thời gian suy nghĩ.

“Bảy mươi mốt.” – Bà đáp tỉnh rụi.

Khoảng cách năm mươi mốt tuổi giữa hai người như một vực thẳm. Nhưng trong đôi mắt Hải, nó lại giống như một cây cầu bằng vàng đang nối cậu sang bờ bên kia nơi không còn khổ cực, đói rét.

Cuối cùng, cậu gật đầu.

Bà lão mỉm cười, nụ cười vừa như chiến thắng, vừa như đã chờ đợi từ lâu.

Ngày hôm sau, Hải dọn đến biệt thự của bà lão ở quận 7. Ngôi nhà rộng thênh thang, đầy những món nội thất cổ và xa xỉ. Chí có hai người sống ở đây: bà và một người giúp việc lớn tuổi, ít nói, dường như luôn tránh ánh mắt của Hải.

Ban ngày, bà lão – tên thật là Thúy An – ăn mặc sang trọng, đi ra ngoài gặp gỡ bạn bè, nhưng tối đến, bà chỉ muốn Hải ở cạnh, trò chuyện, massage, đôi khi là… những điều mà Hải ban đầu thấy khó chấp nhận. Nhưng mỗi khi nghĩ tới số tiền mà bà đã gửi thẳng vào tài khoản mẹ mình ngay ngày đầu tiên, Hải lại siết chặt răng, tự nhủ phải chịu đựng.

Thời gian trôi qua, Hải dần nhận ra có những điều bất thường. Thúy An thường xuyên hỏi về gia đình cậu, nhất là về mẹ cậu – như thể bà biết gì đó. Một lần, Hải vô tình thấy bà mở một chiếc hộp gỗ, bên trong là những tấm ảnh cũ đã ố vàng. Trong đó có một tấm chụp một người phụ nữ trẻ, nụ cười rất giống mẹ Hải.

“Bà biết mẹ cháu sao?” – Hải hỏi, tim đập loạn.

Bà An thoáng sững lại, rồi mỉm cười: “Ngày xưa… bà từng gặp bà ấy. Một lần thôi. Rồi thôi.” Nhưng ánh mắt bà không che giấu hết được nỗi xao động.

Một đêm mưa lớn, khi Hải vừa giúp bà An lên giường, bà bồng nằm chặt tay cậu, thì thầm:

“Nếu mai bà chết… cháu hãy mở két sắt trong phòng làm việc. Có một phong bì… tất cả sự thật đều ở trong đó.”

Câu nói ấy khiến Hải mất ngủ cả đêm.

Sáng hôm sau, khi Hải còn đang mơ màng, tiếng kêu thất thanh vang lên từ phòng bà. Người giúp việc lao ra gọi cậu: “Bà chủ… bà chủ không thở nữa!”

Đám tang diễn ra nhanh chóng và lặng lẽ. Người thân duy nhất của bà là một luật sư già, lạnh lùng đọc di chúc. Hải không được nhắc tên, chỉ nhận một khoản tiền nhỏ “để ghi nhớ công lao chăm sóc”. Nhưng cậu nhớ lời bà dặn, nên chờ đến nửa đêm mới lẻn vào phòng làm việc, mở két sắt.

Bên trong, đúng là có một phong bì dày, trên đó ghi: “Cho Hải – khi bà không còn nữa”.

Hái run tay mở ra. Bên trong là những lá thư và một xấp giấy tờ. Cậu đọc từng dòng, và tim như bị xé toạc.

Thì ra… Thúy An không chỉ quen mẹ Hải – bà còn từng là tình địch của mẹ. Năm đó, mẹ cậu khi còn trẻ yêu một người đàn ông giàu có, nhưng ông ta lại bỏ mẹ để cưới Thúy An. Khi biết mẹ Hải mang thai, Thúy An đã dùng quyền lực để đấy mẹ cậu về quê, sống trong nghèo khó. Người đàn ông kia… chính là cha ruột của Hải.

Hải buông phong bì, bàn tay run lẩy bẩy. Vậy suốt thời gian qua, cậu đã sống cạnh người từng phá nát cuộc đời mẹ mình… và cậu đã trở thành một món đồ mà bà ta mua về – không chỉ vì ham muốn, mà còn để “giữ” cậu như một chiến lợi phẩm cuối cùng.

Cậu không biết mình đã ngồi bao lâu bên chiếc bàn gỗ. Ngoài trời, mưa vẫn rơi, và Sài Gòn vẫn sáng đèn. Nhưng trong Hải, mọi thứ đã tắt ngấm.

Khoản tiền bà để lại, cậu không đụng đến. Cậu bỏ đi, để lại căn biệt thự cùng những ký ức vừa nhục nhã vừa đau đớn. Đổi đời ư? Cậu đã đổi… nhưng cái giá là mất đi một phần linh hồn, và cả sự bình yên mà cậu từng có.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *