Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Bố ơi đừng cưới! Cô ấy l/ừ/a bố’ – Cậu bé g/ào trong đám cưới của bố, tiết lộ sự thật đ/ộng tr/ời

Bố ơi đừng cưới! Cô ấy l/ừ/a bố’ – Cậu bé g/ào trong đám cưới của bố, tiết lộ sự thật đ/ộng tr/ời

Cậu bé gào khóc giữa lễ đường, vạch trần sự thật động trời khiến cả buổi lễ sững sờ…

Lễ cưới được tổ chức trong một biệt thự sang trọng nằm giữa ngoại ô thành phố. Hôm đó trời đẹp đến lạ, bầu trời xanh ngắt, nắng rải nhẹ lên những bức tường trắng tinh khôi, ánh sáng phản chiếu lấp lánh qua những chiếc ly pha lê đặt gọn gàng trên bàn tiệc. Mọi thứ đều hoàn hảo, như thể định mệnh đã sắp đặt cho một cuộc hôn nhân mỹ mãn.

Nhưng không ai biết, định mệnh hôm đó lại đang nín thở chờ một cú va chạm bất ngờ — và người tạo nên sự đổ vỡ ấy, chính là một cậu bé chỉ mới mười tuổi.

Ông bố, tên là Hưng, một người đàn ông thành đạt, lịch lãm ở tuổi 38, đang rạng rỡ trong bộ vest xám tro được cắt may riêng. Hôn thê của anh – Ngọc Trinh – là một cô gái xinh đẹp, kém anh gần 15 tuổi. Họ quen nhau qua một chuyến công tác từ thiện ở miền Trung, và chỉ sau sáu tháng, anh cầu hôn cô trong một buổi tối đầy sao trên đỉnh Bà Nà.

Ai cũng ngưỡng mộ cặp đôi này: một doanh nhân thành đạt và một cô gái trẻ trung, dịu dàng. Nhưng trong khi mọi người đang ngợi ca tình yêu cổ tích ấy, chỉ có một người duy nhất không hề mỉm cười – đó là Nhật, con trai của Hưng với người vợ quá cố.

Cậu bé mặc một bộ vest nhỏ, tóc được chải gọn gàng, nhưng ánh mắt thì không giấu nổi sự bất an và hoài nghi. Suốt buổi lễ, Nhật im lặng, không chạy nhảy, không cười đùa – cậu chỉ chăm chăm nhìn vào Trinh với ánh mắt lạnh lẽo đến kỳ lạ.

Đến thời điểm quan trọng nhất – khi cha xứ chuẩn bị tuyên bố lời thề, đèn chùm sáng rực phía trên trần nhà như khiến mọi thứ trở nên lung linh và thiêng liêng hơn bao giờ hết.

Cha xứ hỏi:
– Hưng, con có đồng ý lấy Ngọc Trinh làm vợ, yêu thương và tôn trọng cô ấy suốt đời không?

Anh mỉm cười:

– Con đồng ý.

Mọi người vỗ tay rào rào.

Cha xứ quay sang Trinh:

– Ngọc Trinh, con có đồng ý…

Nhưng trước khi câu hỏi kết thúc, một tiếng hét xé toạc bầu không khí trang nghiêm vang lên:

– BỐ ƠI! ĐỪNG CƯỚI! CÔ ẤY LỪA BỐ!

Toàn bộ lễ đường sững lại.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cuối sảnh – nơi Nhật đang đứng, gương mặt đỏ bừng vì xúc động, mắt rưng rưng nhưng ánh nhìn kiên định.

Hưng quay lại, sửng sốt:

– Nhật? Con đang làm gì vậy?

Cậu bé chạy lên giữa lễ đường, đứng chắn giữa bố và cô dâu, thở hổn hển rồi nói một câu khiến cả khán phòng im phăng phắc:

– Bố ơi… cô ấy không yêu bố đâu. Cô ấy… cô ấy chỉ muốn tiền của bố thôi!

Sự hỗn loạn bắt đầu. Mọi người xôn xao, một vài tiếng thì thầm lan nhanh như lửa cháy trên đồng cỏ.

Ngọc Trinh biến sắc, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng tay đã siết chặt bó hoa cưới đến mức rụng cánh. Cô nói:

– Nhật, con nói linh tinh gì thế? Cô yêu bố con thật lòng mà…

Nhật run rẩy, rút từ túi áo một chiếc USB nhỏ xíu.

– Con… con đã nghe được cuộc điện thoại của cô, hôm trước, khi cô nghĩ con đã ngủ. Cô nói chuyện với một người tên là Minh… bảo rằng “chỉ cần cưới được ông Hưng, thì em sẽ có một nửa công ty, rồi mình cao chạy xa bay”.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *