Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

BỐ CHỒNG 71 TUỔI TẮM CHO CON DÂU BỊ LIỆT – SỰ THẬT ĐẰNG SAU KHIẾN AI CŨNG LẶNG NGƯỜI

BỐ CHỒNG 71 TUỔI TẮM CHO CON DÂU BỊ LIỆT – SỰ THẬT ĐẰNG SAU KHIẾN AI CŨNG LẶNG NGƯỜI

Trời tháng Bảy mưa rả rích. Ngôi nhà cũ nằm ở cuối con hẻm nhỏ, nơi mùi ẩm mốc từ bức tường lâu năm hòa cùng tiếng mưa tí tách. Ông Phúc – người đàn ông đã bước sang tuổi bảy mốt – vẫn kiên nhẫn đưa từng thìa cháo vào miệng một người phụ nữ trẻ nằm trên chiếc giường gỗ kê sát cửa số. Đó là Mai – con dâu ông, vợ của Quân, đứa con trai duy nhất của ông.

Mai bị liệt toàn thân sau một tai nạn giao thông nghiệt ngã hơn hai năm trước. Tai nạn xảy ra vào đúng ngày sinh nhật của chồng cô, khi hai vợ chồng trên đường về nh sau bữa tiệc cùng bạn bè. Một chiếc xe tải mất lái lao tới. Quân chỉ kịp đấy Mai ra xa, nhưng chính hành động ấy lại khiến cô ngã đập đầu xuống vệ đường. Quân thì ra ngay tại chỗ. Tỉnh lại sau cơn hôn mê kéo dài gần một tháng, Mai nhận tin chồng mất và thân thể mình tê liệt vĩnh viễn từ cổ trở xuống.

Cú sốc ấy gần như khiến cô gục ngã. Không thể tự ăn uống, không thể tự vệ sinh cá nhân, Mai hoàn toàn phụ thuộc vào người khác. Bố mẹ đẻ của cô đã mất từ lâu, am chị em thì mỗi người một hoàn cảnh. Người duy nhất bên cạnh Mai lúc ấy chính là ông Phúc – bố chồng.

Làng quê vốn nhỏ bé, chuyện gì cũng nhanh chóng lan đi. Từ ngày Quân mất, ai cũng nghĩ ông Phúc sẽ gửi Mai vào trại dưỡng lão hoặc một cơ sở chăm sóc người bện Ông tuổi đã cao, sức yếu, đâu thể gánh vác chuyện cơm cháo, tắm rửa cho một người bại liệt. Thế nhưng, trái với dự đoán của mọi người, ông quyết định giữ Mai ở lại nhà, tự mình chăm sóc.

Mỗi sáng, ông dậy từ 4 giờ, nhóm bếp nấu cháo, giặt giũ quần áo của Mai, rồi cẩn thận bế cô vào phòng tắm. Công việc khó khăn nhất chính là tắm rửa, vệ sinh cho co dâu. Ông làm rất cẩn thận, tránh ánh mắt của hàng xóm bằng cách đóng chặt cửa và chỉ mở hé một khe nhỏ để ánh sáng lọt vào. Ông hiểu, chỉ cần một lời đồn thoáng qua, cả danh dự của ông và Mai sẽ bị hủy hoại.

Nhưng lời đồn… vẫn đến.

Ban đầu chỉ là những câu thì thầm của mấy bà bán rau đầu ngõ:

“Ông Phúc già rồi mà chăm con dâu trẻ đẹp… không biết có trong sáng không nữa…”

Rồi câu chuyện phình to qua miệng kẻ ác ý:

“Thấy chưa? Ngày nào ông ấy cũng đóng cửa phòng tắm hàng tiếng đồng hồ với nó.”

Những câu nói ấy lọt vào tai Mai. Cô im lặng, nhưng đêm về, nước mắt cứ trào ra. Cô xấu hổ, thấy mình như gánh nặng khiến bố chồng mang tiếng xấu. Có lúc, Mai đã định yêu cầu ông cho mình vào viện dưỡng lão, nhưng ông Phúc gạt đi:

“Miệng lưỡi thiên hạ thì có khi nào ngừng được đâu, con? Ta sống ngay thẳng, trời biết, đất biết, Quân ở trên cao cũng biết.”

Giọng ông run run nhưng kiên quyết. Mai nghẹn lại. Lần đầu tiên sau tai nạn, cô thấy mình được bảo vệ như một đứa con gái thực sự.

Một buổi chiều, khi ông Phúc đang tắm cho Mai, một người hàng xóm bất ngờ xông vào. Cánh cửa phòng tắm bật mở, ánh mắt đầy nghi ngờ lia từ ông sang Mai.

“Ông già… tôi đã nói rồi mà. Đúng là không ra gì!” – bà ta buông lời cay độc rồi bỏ đi.

Mai hoảng loạn, còn ông Phúc đứng chết lặng. Ông biết, từ ngày mai, cả làng sẽ dậy sóng. Quả nhiên, sáng hôm sau, người ta tụ tập trước cổng nhà ông chỉ để bàn tán. Có kẻ còn đề nghị chính quyền can thiệp.

Giữa lúc ấy, một người đàn ông lạ xuất hiện, ăn mặc chỉnh tề, tự giới thiệu là bác sĩ Hoàng – đồng đội cũ của Quân. Anh đưa ra tập hồ sơ bệnh án của Mai và một tờ giấy có chữ ký của Quân trước khi mất. Trong giấy, Quân viết:

“Nếu có mệnh hệ gì, xin bố ở lại chăm sóc Mai như chăm con gái ruột. Con tin bố.”

Giấy có dấu đỏ của bệnh viện, xác nhận Quân đã dặn dò bác sĩ Hoàng trước khi rời đời. Ông Phúc đưa tờ giấy ấy cho mọi người xem, giọng khản đặc:

“Tôi chỉ làm đúng lời con trai tôi dặn. Các người muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

Cả đám đông im lặng. Nhiều ánh mắt bắt đầu chùng xuống, xấu hổ.

Tưởng rằng từ đó mọi chuyện sẽ yên, nhưng một biến cố khác xảy đến. Mùa đông năm ấy, dịch cúm lan rộng. Ông Phúc bị nhiễm bệnh nặng, sốt cao, ho dữ dội nhưng vẫn cố gắng chăm sóc Mai. Có hôm, ông run rẩy bế cô từ giường ra phòng tắm, suýt ngã.

“Bố nghỉ đi… con tự lo được…” – Mai khóc, nhưng cơ thể cô chỉ nhích được vài phân.

Ông cười: “Không sao… bố còn bế được con là bố còn sống.”

Đêm ấy, ông sốt đến mê man. Trong cơn mê, ông gọi tên Quân, gọi cả tên vợ đã mất. Mai ngồi bên, lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc rằng ông không chỉ là bố chồng, mà là điểm tựa cuối cùng của đời mình.

Một tuần sau, ông qua khỏi cơn bệnh, nhưng sức khỏe giảm sút rõ rệt. Ông bắt đầu bàn với Mai về việc thuê người giúp việc, vì sợ một ngày nào đó mình không đủ sức nữa. Mai nằm chặt tay ông:

“Bố là gia đình của con. Nếu một ngày bố không còn bế con được, con vẫn muốn ở bên bố, như bố đã ở bên con.”

Câu nói ấy khiến ông Phúc rơi nước mắt.

Câu chuyện của họ lan ra ngoài, nhưng lần này không còn ai đồn ác ý. Thay vào đó, người ta kể về một ông bố chồng 71 tuổi đã hi sinh cả quãng đời còn lại để giữ lời hứa với con trai.

Mai vẫn liệt, nhưng tâm hồn cô không còn u ám. Cô bắt đầu học vẽ bằng miệng, bán tranh trên mạng, dùng số tiền ấy mua thuốc cho ông. Hai bố con sống lặng lẽ nhưng ấm áp trong ngôi nhà cuối hẻm.

Thỉnh thoảng, khách qua đường nhìn vào vẫn thấy hình ảnh ông lão tóc bạc cẩn thận lau mái tóc dài của con dâu, như lau từng giọt ký ức, từng lời đồn ác ý đã từng bủa vây họ.

Không ai nhắc lại chuyện cũ. Và nếu có ai hỏi, Mai chỉ mỉm cười:

“Bố tôi không phải là bố chồng… mà là người cha thực sự mà cuộc đời ban tặng cho tôi lần thứ hai.”

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *