Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Xã Phú Cường, một vùng quê yên bình thuộc tỉnh miền Tây, từng nổi tiếng là vùng đất hiếu tháo – nơi con cái đi làm ăn xa gửi tiền về phụng dưỡng cha mẹ, nơi tiếng ruộng đồng xen lẫn tiếng cười con trẻ. Nhưng rồi, chính nơi ấy lại trở thành tâm điểm của nỗi đau tột cùng, khi cả làng bàng hoàng phát hiện ra một bi kịch rợn người: cụ bà Trần Thị Tư, 82 tuổi, bị chính bốn người con trai của mình nhốt trong căn chòi nhỏ phía sau vườn, để mặc cụ chết khô trong đói khát và cô độc.
Bà Tư từng là người phụ nữ tháo vát, một tay nuôi dạy bốn người con khôn lớn sau khi chồng mất sớm. Suốt những năm tháng vất vả, bà không một lời than trách, chỉ mong đến lúc về già được con cháu quây quần phụng dưỡng. Nhưng trời chẳng chiều lòng người, bốn người con – Hòa, Thuận, Dũng và Trí – sau khi trưởng thành, lại lần lượt đấy mẹ mình vào bóng tối của sự lạnh lùng và vô tâm.
Khi còn nhỏ, họ đều được mẹ chăm chút, dạy dỗ tử tế. Nhưng khi lớn lên, mỗi người đều vì miếng cơm manh áo, kẻ ra thành phố, người lấy vợ xa. Lúc đầu, họ còn gọi điện, gửi tiền, lâu dần, liên lạc thưa thớt, rồi chẳng mấy ai về thăm mẹ.
Cách đây hai năm, bà Tư yếu đi thấy rõ. Bệnh tuổi già khiến bà hay quên, đi đứng lụm khụm. Hàng xóm thương tình, hay mang cơm cháo sang giúp. Nhưng bốn người con, thay vì lo lắng, lại cho rằng mẹ đang “giả bệnh để đòi hỏi”. Một cuộc họp gia đình diễn ra, và họ quyết định – theo lời của Hòa, người anh cả – đưa mẹ về sống trong căn chòi nhỏ phía sau vườn, vốn là nơi từng nuôi gà, với lý do: “bà già cần yên tĩnh, không tiện chăm sóc giữa nhà chính.”
Từ đó, bà Tư sống trong chòi, không quạt, không điện, bữa đói bữa no. Những hôm trời mưa, nước ngập vào tận giường, bà lội ra gọi nhưng không ai nghe. Những ngày nẳng hạn, bà khát khô cổ mà chẳng ai buồn mang nước. Mỗi người con đều nghĩ: “Chắc thắng Hòa cho ăn rồi”, hoặc “Chắc Dũng lo cho mẹ rồi”, và rồi chẳng ai đoái hoài.
Bà Tư ngày càng tiều tụy, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Đến một ngày, bà mất – trên chiếc giường tre cũ mục, tay vẫn vịn lên vách đất, như thế còn muốn kêu cứu lần cuối cùng.
Người phát hiện là ông Bảy – hàng xóm, khi đi hái rau ngang qua nghe mùi hôi thối. Ông gọi mãi không thấy ai trả lời, liền đạp cửa bước vào thì phát hiện thi thể bà Tư khô đét, đôi mắt mở trừng, khắp người là vết muỗi đốt và phân chuột.
Cả làng bàng hoàng, người ta kéo đến đông nghịt. Công an xã lập tức vào cuộc điều tra. Bốn người con bị mời lên làm việc. Ban đầu họ quanh co, đổ lỗi cho nhau. Nhưng cuối cùng, trước áp lực dư luận và bằng chứng, họ phải cúi đầu thừa nhận.
Điều khiến người dân phần nộ nhất không chỉ là việc bà Tư bị nhốt – mà là sự thờ ơ, vô cảm đến tàn nhẫn của cả bốn người con. Căn chòi có khóa ngoài, nghĩa là bà không thể tự đi ra. Họ cũng không thuê ai chăm sóc, không hề nhờ hàng xóm trông nom. Những lời biện minh kiểu “tụi con bận quá”, hay “nghĩ mẹ còn khỏe” chỉ càng khiến người ta thêm đau lòng.
Vụ án được đưa lên huyện. Dư luận sục sôi. Hàng ngàn người chia sẻ câu chuyện trên mạng xã hội. Báo chí vào cuộc. Người ta gọi đó là biểu tượng của sự bất hiếu một vết nhơ trong truyền thống đạo hiếu lâu đời của làng quê Việt.
Tại phiên tòa, bốn người con mặt cúi gằm, không dám ngẩng lên nhìn ảnh người mẹ già được đặt trước bục khai bảo. Những giọt nước mắt muộn màng không cứu vãn được sự thật: họ đã để mẹ chết trong đau đớn, lạnh lẽo, và cô đơn nhất.
Tòa tuyên án: Hòa, Thuận, Dũng và Trí phạm tội “hành hạ người phụ thuộc” dẫn đến chết người, với mức án từ 5 đến 10 năm tù. Nhưng bản án lương tâm sẽ còn đeo đẳng họ đến hết đời.
Người ta dựng một tấm bia nhỏ sau vườn, nơi từng là căn chòi giam bà Tư. Trên đó khắc dòng chữ: “Ở đây từng có một người mẹ chờ con đến chết.”
Câu chuyện của bà Tư trở thành bài học răn đời, được đưa vào giảng dạy tại trường tiểu học xã. Người già trong làng được quan tâm hơn, hàng xóm trở nên gần gũi. Nhưng nỗi đau ấy – nỗi đau của một người mẹ bị chính con ruột giam đến chết – mãi mãi là vết sẹo không lành trong lòng những người chứng kiến.
Và mỗi khi có ai đó bước qua khu vườn ấy, họ vẫn nghe văng vẳng tiếng gọi khe khẽ: “Con ơi, má lạnh quá… về với má một chút thôi…”