Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Vào một buổi chiều mưa tháng Tám năm 2022, tại làng An Hòa, huyện Thái Thụy, tỉnh Thái Bình, một bi kịch kinh hoàng đã phá tan sự yên bình của vùng quê nghèo. Một bé gái 10 tuổi, Nguyễn Thị Mai, được đưa đến bệnh viện trong tình trạng đau bụng dữ dội, để rồi các bác sĩ bàng hoàng phát hiện cô bé mang thai. Sự thật đằng sau khiến cả cộng đồng rơi nước mắt, hé lộ một tội ác tàn nhẫn cướp đi tuổi thơ của Mai và đấy gia đình em vào vực thẳm đau thương. Đây là câu chuyện về nỗi đau, sự phản bội, và hành trình tìm lại ánh sáng giữa bóng tối.
Làng An Hòa nằm lặng lẽ bên dòng sông Diêm Hộ, nơi những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài và tiếng gà gáy mỗi sáng hòa vào nhịp sống giản dị. Người dân nơi đây sống bằng nghề làm ruộng và nhặt ve chai, cuộc sống khó khăn nhưng đầy tình làng nghĩa xóm. Gia đình bé Mai cũng không ngoại lệ. Mai lớn lên trong một căn nhà tranh xiêu vẹo, với cha là ông Nguyễn Văn Hùng, 45 tuổi, một nông dân nghèo, và mẹ là bà Trần Thị Hồng, 42 tuổi, làm nghề nhặt ve chai. Mai là con út, trên em là anh trai, Minh, 16 tuổi, một cậu bé gầy gò, thường bỏ học để phụ cha cày ruộng. Mai, dù chỉ 10 tuổi, đã sớm quen với việc giúp mẹ phân loại ve chai sau giờ chơi bên bờ sông. Cô bé có đôi mắt to tròn, nụ cười hồn nhiên, và giọng hát trong trẻo khi ngân nga những bài đồng dao. Dân làng yêu quý Mai, thường gọi em là “cô bé nằng mai” vì sự lanh lợi và vui vẻ.
Nhưng cuộc sống bình dị của Mai tan vỡ vào một chiều mưa tầm tã. Đang chơi ngoài sân, Mai đột nhiên ôm bụng ngã quỵ, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra. Bà Hồng hoảng hốt ôm con: “Mai, con sao vậy? Đau đầu, nói mẹ nghe!” Mai thều thào: “Mẹ, con đau bụng lắm… không chịu nổi.” Ông Hùng vội mượn xe máy hàng xóm, chở Mai đến trạm y tế xã trong cơn mưa. Bác sĩ tại trạm lắc đầu: “Đau nặng thế này, phải đưa lên bệnh viện huyện ngay.” Gia đình vội vàng đưa Mai đến Bệnh viện Đa khoa huyện Thái Thụy, nơi bác sĩ Lê Văn Tâm, 50 tuổi, một người dày dạn kinh nghiệm, tiếp nhận.
Tại phòng cấp cứu, Mai gần như ngất lịm, khuôn mặt trắng bệch. Bác sĩ Tâm kiểm tra, nhận thấy bụng em chướng bất thường, căng cứng. “Có thể là viêm ruột thừa hoặc vấn đề nghiêm trọng hơn,” ông nói, ra lệnh làm xét nghiệm máu, nước tiểu và siêu âm ổ bụng. Trong lúc chờ kết quả, bà Hồng nằm tay con, mắt đỏ hoe: “Con ơi, cố lên, mẹ ở đây.” Ông Hùng đứng ngoài hành lang, bất lực, lẩm bẩm cầu nguyện.
Kết quả xét nghiệm khiến cả phòng cấp cứu chết lặng. Chỉ số HCG – hormone liên quan đến thai kỳ – của Mai cao bất thường. Bác sĩ Tâm, dù đã chứng kiến nhiều ca khó, vẫn không tin nổi: “Một bé gái 10 tuổi?” Ông yêu cầu kiểm tra lại, nhưng kết quả không đổi. Siêu âm xác nhận: Mai mang thai khoảng 18 tuần. Các y tá nhìn nhau, không ai nói nên lời. Bác sĩ Tâm báo cáo lên bác sĩ trưởng khoa, Nguyễn Thị Lan, 48 tuổi. Bà Lan, xem kết quả, thở dài: “Đây là một vụ án, không chỉ là vấn đề y tế. Phải
báo công an ngay.” Bệnh viện liên hệ Công an huyện Thái Thụy, và đội điều tra, do Trung tá Phạm Văn Long dẫn đầu, nhanh chóng có mặt. Trung tá Long và Thượng úy Lê Thị Minh gặp Mai tại phòng hồi sức. Em yếu ớt, ôm con búp bê vải, ánh mắt sợ hãi. “Mai ơi, cháu có thể kể gì cho cô không? Ai đã làm
cháu đau?” Thượng úy Minh nhẹ nhàng hỏi. Mai lắc đầu, siết chặt búp bê, không nói. Bà Hồng kể Mai sống khép kín, ít tiếp xúc người lạ, chỉ hay chơi với bạn cùng làng và ông Nguyễn Văn Dũng, 55 tuổi, một người họ hàng xa thường đến nhà giúp đỡ. Ông Dũng, làm nghề sửa xe đạp, được gia đình xem như người thân, hay cho Mai quà bánh.
Đội điều tra đến làng An Hòa, kiểm tra nhà ông Hùng – một căn nhà tranh cũ kỹ bên cánh đồng. Ông Hùng, dáng vẻ tiều tụy, nói: “Mai ngoan lắm, ở nhà giúp mẹ, không đi đâu xa. Gần đây nó mệt, kêu đau bụng, tôi nghĩ do ăn uống.” Minh, anh trai Mai, kế em hay chơi bên sông, nhưng gần đây ít nói, thường ngồi một mình. Đội nghi ngờ ông Dũng, người thường xuyên ra vào nhà. Họ mời ông ta làm việc. Ông Dũng, dáng cao gầy, giọng bình tĩnh: “Tôi chỉ thương Mai như cháu, hay cho nó bánh kẹo. Tôi không biết gì về chuyện này.” Nhưng ánh mắt lảng tránh khiến Trung tá Long nghi ngờ.
Đội phỏng vấn hàng xóm và bạn bè Mai. Một cô bé cùng làng, Trần Thị Ngọc, 11 tuổi, kể Mai gần đây buồn, nói ông Dũng hay gọi em ra sau nhà, bảo cho quà. “Mai bảo ông ấy nhìn em kỳ lắm, em sợ, Ngọc nói. Bà Lê Thị Thanh, 58 tuổi, hàng xóm, từng thấy ông Dũng đứng gần giếng sau nhà ông Hùng khi Mai tằm. Những chi tiết này khiến đội tập trung vào ông Dũng.
Đội điều tra kiểm tra lý lịch ông Dũng, phát hiện ông có tiền án quấy rối phụ nữ cách đây 15 năm. Ông sống một mình trong căn nhà cũ ở rìa làng, thường uống rượu và mất kiểm soát. Đội trinh sát theo dõi, phát hiện ông hay đến một khoảnh đất hoang gần nhà, nơi có dấu đất mới đào. Một buổi tối, khi ông Dũng trở về sau cuộc nhậu, đội công an vây bắt. Ông ta bị khống chế, ánh mắt hoảng loạn.
Tại phòng hỏi cung, ông Dũng chối tội, nhưng khi đối mặt với bức tranh của Mai và kết quả ADN từ quần áo ông ta, ông sụp đổ. “Là tôi… tại rượu,” ông thú nhận. Ông khai lợi dụng sự tin tưởng của Mai, dụ em ra sau nhà, thực hiện hành vi đồi bại nhiều lần, đe dọa em không được nói. Mai sống trong sợ hãi, không dám kể với ai.
Trong lúc này, Minh, anh trai Mai, phát hiện ra sự thật qua lời xì xào của làng. Cậu bé 16 tuổi, vốn yêu thương em, rơi vào tuyệt vọng vì không bảo vệ được Mai. Một đêm, Minh bỏ nhà đi, để lại lá thư: “Con xin lỗi, con không xứng làm anh. Con không thể sống với nỗi đau này.” Sáng hôm sau, dân làng tìm thấy Minh bên bờ sông, đã ra đi mãi mãi. Lá thư và cái chết của Minh khiến ông Hùng và bà Hồng suy sụp. Họ ôm nhau khóc, tự trách vì không nhận ra bi kịch của con.
Vụ án gây chấn động Thái Bình. Ông Dũng bị kết án tù chung thân vì tội lạm dụng trẻ em. Mai được chị Hương chăm sóc tâm lý, chuyển đến sống với cô giáo Nguyễn Thị Hạnh, 35 tuổi, ở thị trấn Diêm Điền. Chị Hạnh, không có con, nhận Mai như em gái, giúp em học lại và tìm lại nụ cười. Mai dần hồi phục, nhưng vết thương lòng khó lành. Em nói với chị Hạnh: “Em muốn học giỏi, để anh Minh trên trời vui.”
Ông Hùng và bà Hồng sống tiếp vì Mai, dù nỗi đau mất Minh không bao giờ nguôi. Dân làng An Hòa, từng xì xào, giờ im lặng, hỗ trợ gia đình Mai bằng cách góp tiền sửa nhà. Chị Hạnh lập quỹ “Nắng Mai”, giúp trẻ em khó khăn học hành và bảo vệ khỏi lạm dụng. Vụ án là lời cảnh tỉnh: tội ác có thể ẩn dưới vỏ bọc thân quen, và cộng đồng phải chung tay bảo vệ những đứa trẻ. Dòng sông Diêm Hộ lặng lẽ trôi, mang theo ký ức đau thương và hy vọng về một tương lai an toàn hơn cho Mai và những đứa trẻ khác.