Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Bé Gái 6 Tuổi Nói Ba Nằm Dưới Nền Nhà, Ai Cũng Tưởng Bé Hoang Tưởng Cho Đến Khi Công An Đào Lên…phát hiện…
Tại phiên tòa tranh chấp quyền nuôi con ở Tòa án Nhân dân quận 7, TP. Hồ Chí Minh, không ai ngờ một câu nói của bé Trà Mi, 6 tuổi, lại làm đảo lộn mọi thứ. “Ba con không chết đâu, ba con đang nằm dưới nền nhà, bé nói, khiến cả phòng xử chết lặng. Từ một vụ dân sự tưởng chừng đơn giản, lời khai của Trà Mi đã mở ra một vụ án kinh hoàng, phơi bày sự thật bị chôn giấu gần một năm.
Bối cảnh và sự mất tích bí ẩn
Nguyễn Văn Bằng, 32 tuổi, công nhân sửa điện tại TP. Hồ Chí Minh, mất tích vào tháng 7 năm ngoái. Anh rời nhà sáng sớm, nói sẽ đi công trình rồi công tác, nhưng không trở về. Vợ anh, Lê Thị Thanh, 30 tuổi, báo công an sau ba ngày. Cảnh sát mở hồ sơ tìm kiếm, kiểm tra camera, bến xe, bệnh viện, nhưng không tìm thấy manh mối. Thanh kể chồng chịu áp lực nợ nần, có thể đã bỏ đi. Dần dần, mọi người chấp nhận giả thuyết này, dù mẹ Bằng, bà Tư, không tin. Bà khẳng định con trai mình hiền lành, yêu thương vợ con, không phải người trốn chạy.
Trong khi đó, gia đình bên nội và Thanh tranh chấp quyền nuôi bé Trà Mi. Bên nội cho rằng Thanh không đủ điều kiện kinh tế và tâm lý để nuôi con. Thanh kiên quyết giữ con, kéo dài vụ kiện suốt 8 tháng. Trà Mi, từ khi ba mất tích, sống khép kín, hay vẽ những bức tranh kỳ lạ về ngôi nhà cũ với một khối đen dưới sàn phòng khách. Không ai để ý, nghĩ rằng đó chỉ là tưởng tượng của một đứa trẻ bị sang chấn.
Lời khai bất ngờ của Trà Mi
Tại phiên tòa, khi thẩm phán hỏi lần cuối có ai muốn trình bày gì không, Trà Mi giơ tay. Câu nói của bé – “Ba con đang nằm dưới nền nhà” – khiến tất cả sững sờ. Thanh cứng đờ, bà ngoại nhìn cháu bàng hoàng, bên nội im lặng. Thẩm phán tạm hoãn phiên xử để xác minh. Chiều hôm đó, công an quận Thủ Đức, nơi gia đình từng sống, nhận được thông tin. Căn nhà cũ, giờ là kho hàng của Thanh, trở thành tâm điểm điều tra.
Cộng đồng mạng xôn xao, báo chí đưa tin về bé gái tố ba bị chôn dưới nền nhà. Trà Mi được đưa về nhà bà nội ở Bình Dương để bảo vệ. Khi được hỏi tại sao biết ba không chết, bé chỉ nói: “Con nghe thấy tiếng ba.” Lời nói ấy, với người lớn, khó tin, nhưng với bé, đó là sự thật duy nhất bé bám víu suốt gần một năm.
Cuộc điều tra và sự thật kinh hoàng
Công an quận Thủ Đức mở lại hồ sơ, kiểm tra căn nhà cũ. Thanh viện cớ bận rộn, hàng hóa nhiều, không muốn cho khám xét. Nhưng đội điều tra, dẫn đầu là sĩ quan Thái Duy, không bỏ qua. Họ xin lệnh kiểm tra với lý do an toàn kết cấu nền nhà. Chó nghiệp vụ được đưa đến, dừng lại sủa liên tục cạnh tủ thờ cũ. Nhân viên kỹ thuật phát hiện dấu hiệu bất thường. Chiều hôm đó, radar xuyên đất xác nhận một khối dị vật dài khoảng một người trưởng thành, nằm sâu 1 mét dưới nền.
Lệnh khám xét khẩn cấp được ký. Đội kỹ thuật đào nền, phát hiện một lớp nhựa phủ kín và một thi thể phân hủy, mặc áo công nhân có bảng tên Nguyễn Văn Bằng. Pháp y xác định nạn nhân tử vong do chấn thương mạnh ở đầu, khoảng 11 tháng trước, trùng khớp thời điểm Bằng mất tích. Một chiếc búa gãy cán và vết máu trên lớp xi măng cũ được tìm thấy, củng cố bằng chứng. Hồ sơ chuyển sang điều tra hình sự với nghi án giết người và che giấu thì thể.
Thanh bị bắt tại bến xe miền Đông khi đang mua vé đi Gia Lai, mang theo giấy tờ giả, hơn 20 triệu đồng tiền mặt và hai điện thoại. Ban đầu, cô chối tội, nói không biết gì về cái chết của chồng. Nhưng trước các bằng chứng – thì thể, búa, máu, radar – cô im lặng, chỉ xin gặp luật sư.
Những chi tiết bị bỏ qua
Hàng xóm kể, sau khi Bằng mất tích, Thanh không cho ai vào nhà. Một người nghe tiếng đập phá lúc nửa đêm, nhưng nghĩ là sửa nhà. Cô Nhàn, hàng xóm sát vách, nhớ một đêm cãi vã lớn, sau đó là tiếng động mạnh, rồi Thanh mang bao rác đen nặng ra ngoài, nói là dọn nhà. Những chi tiết này, ban đầu bị bỏ qua, giờ trở thành mảnh ghép quan trọng.
Điều tra tài chính phát hiện Thanh rút sạch tài khoản tiết kiệm chung hai vợ chồng hai tuần sau khi Bằng mất tích. Một mảnh đất ở Long An do Bằng đứng tên cũng được bán vội với giá thấp. Thanh còn làm giấy khai tử giá để ly hôn đơn phương, cho thấy kế hoạch chiếm đoạt tài sản và cắt đứt quan hệ hôn nhân. Một đồng nghiệp của Bằng, anh Cường, khai rằng trước khi mất tích, Bằng tâm sự về mâu thuẫn tiền bạc với vợ, lo sợ “chuyện không hay.”
Phiên tòa và bản án
Phiên xét xử sơ thẩm diễn ra vào đầu tháng 4 tại TP. Hồ Chí Minh, thu hút sự chú ý lớn. Cáo trạng kết luận Thanh cố ý giết chồng, che giấu thi thể để trục lợi tài sản và giành quyền nuôi con. Bằng chứng bao gồm thi thể, búa, máu, tranh vẽ của Trà Mi, và video lời khai của bé. Trong video, bé kể mỗi đêm nghe tiếng ba khóc dưới nền, vẽ lại hình ảnh ba nằm dưới sàn với cây búa bên cạnh. Lời khai và tranh vẽ của bé được tòa chấp nhận như căn cứ đạo đức, dù không phải chứng cứ pháp lý duy nhất.
Thanh giữ im lặng, chỉ nói “tôi không nhớ.” Hội đồng xét xử tuyên án tù chung thân, không ân xá, vì tội giết người và hành vì phản bội lòng tin gia đình, hủy hoại tuổi thơ của Trà Mi. Khi bản án được đọc, khán phòng lặng im. Công lý được thực thi, không bằng gươm, mà bằng lời nói của một đứa trẻ.
Hậu quả và bài học
Vụ án gây rúng động dư luận, không chỉ vì tính man rợ, mà vì sự thật bị chôn giấu suốt một năm, chỉ được hé lộ nhờ Trà Mi. Nếu bé không lên tiếng, có lẽ Bằng mãi chỉ là một cái tên trong danh sách mất tích. Câu chuyện khiến cơ quan điều tra nhìn lại sai lầm. Một cán bộ thừa nhận: “Chúng tôi đã sai vì không lắng nghe đủ lâu.” Công an TP. Hồ Chí Minh điều chuyển ba cán bộ liên quan vì chậm trễ và thiếu trách nhiệm.
Bộ Công an đề xuất hướng dẫn mới, nhấn mạnh việc tiếp nhận thông tin từ trẻ em. Các lớp tập huấn được tổ chức, dạy cán bộ cách đánh giá lời kể của trẻ, không xem đó là tưởng tượng. Sở Lao động, Thương binh và Xã hội TP. Hồ Chí Minh triển khai đề án “Hành lang an toàn tâm lý” cho trẻ trong gia đình có nguy cơ. Trà Mi được hỗ trợ tâm lý, giáo dục, và bảo vệ đặc biệt, trở thành biểu tượng cho chính sách mới.
Hành trình chữa lành của Trà Mi
Trà Mi, giờ 7 tuổi, sống với bà nội ở Bình Dương, bắt đầu lớp 1. Bé không còn vẽ bóng đen dưới sàn, thay vào đó là cây cầu, con cá, mặt trời, và căn nhà có khói bay. Một lần, bé vẽ ba cầm đèn pin, mỉm cười ngoài sân. Khi bà Tư hỏi bé có buồn vì thiếu ba mẹ, Trà Mi đáp: “Con nhớ ba, nhưng không giận mẹ.” Lòng bao dung của bé khiến bà nghẹn ngào.
Bà Tư tham gia cộng tác viên cộng đồng, học cách lắng nghe trẻ em. Bà từ chối danh hiệu, chỉ muốn có nơi để trẻ như Trà Mi được lên tiếng sớm hơn. Một lần, khi được hỏi làm sao biết trẻ nói thật hay tưởng tượng, bà đáp: “Cứ nghe hết, có khi tưởng tượng là sự thật mà mình chưa tin.”
Di sản của sự thật
Vụ án được đưa vào tài liệu nghiên cứu tại Học viện Tư pháp, là bài học về sự can đảm của trẻ và sai lầm của hệ thống. Trà Mi không xuất hiện trên báo chí, nhưng câu chuyện của bé truyền cảm hứng. Các trường học thêm tiết kỹ năng sống, dạy trẻ chia sẻ và người lớn lắng nghe. Tên bé không được nhắc, nhưng ai cũng biết bé là “người đánh thức.”
Câu nói “Ba con đang nằm dưới nền nhà” không chỉ phanh phui tội ác, mà còn thay đổi cách xã hội nhìn nhận tiếng nói trẻ em. Từ một đứa trẻ im lặng, Trà Mi trở thành ngọn đuốc soi sáng sự thật, nhắc nhở rằng sự thật đôi khi nằm trong lời thì thầm nhỏ bé, chỉ cần có người chịu lắng nghe.