Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Anh trai tôi mất tích từ năm 1990. Ngày ấy, anh mới ngoài 20, nói là lên thành phố lập nghiệp rồi bặt vô âm tín. Cả nhà tôi dốc hết sức đi tìm, đăng báo, gửi ảnh, hỏi han khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không một manh mối. Bố mẹ tôi ngày nào cũng thắp hương gọi tên con, mong một ngày anh quay về.
Thời gian thấm thoắt… hơn 30 năm trôi qua. Tóc cha đã bạc, lưng mẹ đã còng, cả nhà coi như anh đã không còn.
Ấy vậy mà một buổi chiều, cả xóm nháo nhác khi thấy một chiếc xe ô tô tiền tỷ dừng trước cổng nhà. Cửa mở, một người đàn ông trung niên bước xuống, dáng vóc phong trần nhưng gương mặt lại… là anh trai tôi! Mẹ tôi vừa nhìn thấy đã khóc ngất, còn bố run rẩy vịn tường.
Trong tay anh là ba quyển sổ đỏ. Cả họ hàng ùa ra, ai cũng nghĩ: “Anh thành đạt, nay về báo hiếu cha mẹ rồi!” Không khí rưng rưng xúc động.
Thế nhưng, khi đặt ba cuốn sổ đỏ lên bàn, anh lạnh lùng cất tiếng:
– “Đây không phải quà báo hiếu. Đây là ba mảnh đất mà… bố mẹ đã bán rẻ cho người ta năm xưa để đi tìm tôi. Tôi bỏ tiền chuộc lại hết rồi. Nhưng tôi không mang về để dâng, mà để… đòi lại phần của mình.”
Cả căn nhà sững sờ. Mẹ tôi chết lặng, nước mắt lã chã. Bố ngồi phịch xuống ghế, bàn tay run bần bật. Anh tiếp tục, giọng nghèn nghẹn nhưng cứng rắn:
– “Ba mươi năm nay, tôi không hề mất tích. Tôi ra đi vì chính sự áp đặt, sự bất công trong gia đình này. Hôm nay tôi trở về, không phải để làm con ngoan hiếu thảo, mà để lấy lại những gì lẽ ra thuộc về tôi.”
Không khí nghẹt thở, từ niềm vui đoàn tụ phút chốc hóa thành bi kịch. Những giọt nước mắt hạnh phúc vừa rơi đã hóa thành nỗi đau… khi gia đình hiểu ra: đứa con tưởng mất tích nay trở về, nhưng không còn là chỗ dựa, mà là vết dao cứa thẳng vào trái tim người ở lại.
Cả căn nhà rơi vào im lặng nặng nề. Những lời anh nói như từng nhát dao xé nát không khí.
Mẹ tôi cố gắng gượng đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào:
– “Con ơi… suốt bao năm qua, mẹ chưa một ngày ngừng gọi tên con. Mẹ bán đất, mẹ nhịn ăn nhịn mặc… không phải vì cha mẹ muốn lấy của con, mà vì nghĩ rằng con đang ở đâu đó, khốn khó, cần gia đình cứu giúp…”
Anh trai im lặng, ánh mắt rắn lại. Bố tôi run run:
– “Nếu có bất công, cũng là lỗi của cha. Nhưng con à, dẫu cha có sai, tình ruột thịt há chẳng còn gì sao?”
Anh cười nhạt, cái cười pha lẫn chua xót:
– “Ruột thịt ư? Năm ấy, tôi đi vì trong chính ngôi nhà này, tôi chẳng còn chỗ đứng. Hôm nay, tôi quay về… chỉ để khép lại mối nợ. Sau hôm nay, xin coi như tôi chưa từng là con trong nhà này nữa.”
Nói rồi, anh quay bước ra xe. Chiếc ô tô sang trọng nổ máy, bỏ lại sau lưng những tiếng gọi xé lòng của mẹ, những tiếng nấc nghẹn của cha.
Cả xóm bàng hoàng. Người thì thương cảm, kẻ thì trách móc, nhưng chẳng ai hiểu hết được nỗi đau đã chất chứa suốt ba mươi năm.
Tối hôm ấy, căn nhà vốn nghèo nhưng ấm áp, nay chìm trong khoảng trống lạnh lẽo. Ba cuốn sổ đỏ vẫn nằm đó, như ba vết thương đỏ au không bao giờ liền sẹo.
Cha mẹ tôi lặng lẽ thắp hương trước bàn thờ tổ tiên, khấn rằng:
– “Dù con không nhận cha mẹ, cha mẹ vẫn mãi coi con là máu mủ. Mong kiếp sau chúng ta được làm lại, để không còn lạc mất nhau…”
Ngoài sân, gió thổi hun hút. Người anh trai mất tích đã trở về, nhưng cuộc đoàn tụ mà gia đình mong mỏi hơn ba mươi năm… rốt cuộc chỉ hóa thành một cuộc chia ly khác, cay đắng và vĩnh viễn hơn bao giờ hết.