Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Mẹ vẫn còn nhớ rất rõ buổi chiều hôm ấy—một buổi chiều mà chỉ cần nghĩ lại thôi cũng khiến trái tim mẹ như bị ai bóp nghẹt.
Chỉ một khoảnh khắc thôi… mẹ mới quay vào nhà lấy ít đồ giặt, để con lại trước sân chơi cùng người anh họ 13 tuổi. Một đứa trẻ mới lớn, ngoan ngoãn từ nhỏ, được ông bà nội luôn tự hào là “hiền lành, lễ phép”. Mẹ đã không hề mảy may nghĩ rằng chỉ vài phút ngắn ngủi ấy lại biến thành cơn ác mộng của cả cuộc đời hai mẹ con.
Nhưng khi mẹ quay lại—mẹ sững sờ.
Con gái nhỏ của mẹ đứng nép vào góc tường, hai bàn tay run cầm cập, đôi mắt mở to hoảng loạn. Cơ thể bé bỏng ấy như đang dồn hết sức để thở, như một chú chim non vừa thoát khỏi cơn bão lớn. Giọt nước mắt lăn trên má con, im lặng mà đau như xé.
Còn thằng bé kia—đứa trẻ mà mẹ vẫn nghĩ là vô hại—đứng đó, ánh mắt lạ lẫm, lạnh tanh đến rợn người. Và rồi nó buông ra một câu khiến mẹ chưa bao giờ quên, đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn thấy buốt tận tim:
“Cháu lỡ làm rồi… mà cháu cũng không nghĩ là có gì sai cả.”
Những chữ đó, như từng nhát búa giáng xuống lòng mẹ.
Trong khoảnh khắc ấy, mẹ cảm giác đất dưới chân mình bật tung, trời sập xuống, mọi âm thanh biến mất, chỉ còn tiếng tim đập dữ dội như muốn nổ tung lồng ngực.
Làm sao một đứa trẻ 13 tuổi có thể nói ra câu ấy?
Làm sao nó có thể hờ hững trước nỗi sợ của con gái bé bỏng chưa đầy mười tuổi?
Con bật khóc nức nở và lao vào lòng mẹ. Mẹ ôm con thật chặt, như ôm cả linh hồn của mình, run rẩy mà vẫn cố che chở cho con khỏi ánh nhìn hiếu kỳ bên ngoài.
Chưa đầy năm phút sau, hàng xóm lục tục chạy sang. Tiếng con khóc, tiếng mẹ gào, tiếng xì xào của bà con… tất cả hòa vào nhau thành một cái hỗn loạn khiến cả xóm bàng hoàng.
Ai đó phải quay đi vì không chịu nổi.
Ai đó nắm tay mẹ thật chặt mà nước mắt rơi.
Ai đó nổi giận, mặt đỏ bừng, không hiểu vì sao nỗi đau này lại đến từ chính người ruột thịt.
Một cụ bà nghẹn ngào nói:
“Trời ơi… chuyện như thế xảy ra ngay trong nhà mình ư con? Tội bé quá…”
Cả làng rúng động.
Chưa ai từng nghĩ một thảm kịch như vậy có thể xảy ra trong gia đình tưởng chừng rất đỗi yên bình.
Mẹ nhìn con—đứa trẻ đang run lẩy bẩy trong tay mình—và trái tim mẹ như rơi xuống vực sâu. Mẹ chỉ biết ôm con thật chặt, vừa dỗ dành vừa khóc nấc:
“Con gái ơi… mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ được con…”
Những ngày sau đó là những chuỗi dài khó khăn, nước mắt và những cuộc làm việc với cơ quan chức năng. Nhưng hơn tất cả, điều khiến mẹ đau nhất không phải là sự phẫn nộ, mà là hình ảnh con gái bé bỏng bị tổn thương—vết thương không thấy bằng mắt nhưng lại ám ảnh suốt đời.
Mẹ hiểu rằng từ hôm ấy, con không còn là đứa trẻ hồn nhiên như trước nữa.
Mẹ cũng không còn là người phụ nữ vô tình tin rằng “trẻ con với nhau thì không sao”.
Câu chuyện đau lòng này trở thành bài học đắt giá—không chỉ với mẹ, mà với cả xóm, cả những người nghe kể lại.
Bởi có những sai lầm chỉ cần một phút lơ là… là hối hận cả đời.
Và mẹ đã thề với lòng mình:
Từ nay, không phút giây nào mẹ ngừng bảo vệ con. Dù bằng bất cứ giá nào.