Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Chiều hôm ấy, nắng sắp tắt sau dãy núi xa. Trước khi bước lên cabin chuẩn bị cho chuyến xe đường dài, Minh quay sang nhìn vợ. Ánh mắt anh dịu dàng, ấm như nắng chiều cuối hạ. Bàn tay chai sần của anh nhẹ nhàng đặt lên chiếc bụng bầu căng tròn của Ngọc – nơi có sinh linh bé nhỏ đang chờ ngày chào đời.
Giọng anh trầm, nhưng chứa đựng sự nâng niu đến nghẹn lòng:
– Anh đi nốt chuyến này rồi về chăm em… với con nữa. Anh hứa đấy.
Ngọc đứng im, ngước lên nhìn gương mặt rám nắng của chồng. Từ ngày cưới nhau, cô đã quen với cảnh tiễn anh đi trong những buổi chiều mờ sương, quen tiếng động cơ xe tải rời bến, quen sự chênh vênh của những đêm nằm một mình nghe gió thổi ngoài hiên. Nhưng hôm nay, lòng cô lại run rẩy đến lạ.
Bụng cô đã chín tháng. Đứa bé có thể đến bất cứ lúc nào.
Cô nắm chặt tay chồng, giọng pha chút lo âu:
– Anh đi cẩn thận nhé… Em và con chờ anh.
Minh siết nhẹ tay vợ, gật đầu. Rồi anh bước lên cabin, đóng cửa, khởi động máy. Tiếng động cơ vang lên phá tan sự yên tịnh của buổi chiều. Ngọc đứng đó, hai tay ôm bụng, nhìn theo chiếc xe đang từ từ lăn bánh, rồi mất hút sau khúc cua quen thuộc.
Một luồng linh cảm chợt thoáng qua… lạnh và lạc lõng. Nhưng cô vội mỉm cười, tự trấn an:
“Chỉ là một chuyến đi nữa thôi. Rồi anh sẽ về.”
Cô nằm nghiêng, một tay ôm bụng, tay còn lại vuốt ve từng chuyển động nhẹ bên trong.
– Con yêu… ba đi chuyến này xong là về với mẹ con mình rồi. Ba hứa rồi… con nhớ ngoan nhé.
Đứa bé khẽ đạp nhẹ, như đáp lời. Ngọc bật cười, nụ cười xen lẫn lo âu, xen lẫn hy vọng. Trong tâm trí cô, hình ảnh Minh vẫn đang miệt mài trên con đèo hun hút gió, đôi tay chắc chắn trên vô lăng, đôi mắt kiên định dõi theo con đường phía trước.
Cô đâu biết, đó chính là lúc định mệnh bắt đầu đổi hướng.
Tiếng điện thoại đột ngột reo vang làm Ngọc giật mình. Cô chật vật với cái bụng nặng trĩu để nhấc máy.
Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông, nghẹn lại, run rẩy:
– Chị Ngọc… chị… chị bình tĩnh nhé… anh Minh… xe… gặp tai nạn rồi…
Điện thoại rơi khỏi tay cô.
Tiếng ù ù tràn vào tai. Sàn nhà như quay cuồng. Ngọc thấy mình ngã xuống mà không cảm nhận được cơ thể.
Ai đó đang gọi tên cô. Ai đó đang đỡ lấy cô. Nhưng tất cả chìm vào khoảng không tĩnh lặng.
Người ta kể lại: Khi đổ đèo, xe Minh gặp sự cố phanh. Cả đoàn xe phía sau hoảng loạn. Anh cố gắng đánh lái, cố né người, cố tránh đâm vào những phương tiện đang chạy phía trước.
Anh đã chọn cách lao xe sang phần vực bên ngoài – nơi không có ai.
Chiếc xe mất lái, trượt dài rồi rơi xuống sâu hàng chục mét.
Minh ra đi ngay tại chỗ.
Một người đàn ông đã dùng phút cuối đời để bảo vệ những người xa lạ.
Căn nhà nhỏ của Ngọc chật ních người đến thăm. Những tiếng nấc nghẹn, tiếng khóc xé lòng vang lên suốt cả ngày.
Ngọc ngồi bất động bên di ảnh chồng. Đôi mắt cô cạn khô rồi lại trào nước, đau đến mức không còn sức gào thét.
Tấm ảnh cưới treo trên tường như lay động. Người đàn ông đêm qua còn nói “Anh sẽ về chăm em” giờ chỉ còn lại nụ cười đóng băng trong khung kính lạnh lẽo.
Ngọc ôm di ảnh vào lòng, giọng vỡ vụn:
– Anh… anh hứa rồi mà… Sao không về với mẹ con em…
Hàng xóm đứng ngoài nhìn cảnh ấy, ai cũng quay đi lau nước mắt.
Nỗi đau nào bằng nỗi đau của một người vợ trẻ mất chồng ngay khi sắp sinh con?
Vài ngày sau, Ngọc lên cơn đau dữ dội giữa đêm. Người nhà hớt hải đưa cô đến bệnh viện. Mỗi cơn gò như xé nát thân thể, nhưng trong tâm trí cô chỉ có một lời thì thầm:
“Minh ơi… em phải cố… con của chúng ta phải chào đời… Anh phù hộ cho mẹ con em nhé…”
Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên giữa phòng sinh trắng xoá.
Một bé trai kháu khỉnh. Đôi bàn tay bé xíu quẫy đạp trong không khí, như thể đang tìm kiếm vòng tay người cha chưa kịp nhìn thấy mình.
Ngọc kiệt sức, nhưng khi ôm con vào lòng, cô òa khóc:
– Con trai của mẹ… con chính là phần của ba còn ở lại với mẹ…
Đứa trẻ ngọ nguậy, đôi mắt nhắm nghiền, môi chúm chím. Ánh sáng hắt từ cửa sổ xuống khiến mái tóc tơ óng ánh như tia nắng.
Ở nơi nào đó, Ngọc tin rằng Minh đang nhìn thấy, đang mỉm cười đầy tự hào.
Không có Minh, căn nhà trống trải đến lạnh người. Những đêm con quấy, Ngọc bế con đi khắp phòng, vừa dỗ, vừa nói như nói với Minh:
– Anh ơi… con khóc quá… Em vụng về lắm… Giá anh còn ở đây giúp em…
Rồi cô lại lau nước mắt, kiên cường đứng dậy.
Bởi cô hiểu: Minh đã dùng mạng sống của mình để bảo vệ người khác. Cô không thể để anh thất vọng.
Đứa trẻ lớn lên từng ngày. Đôi mắt sáng, hàng mi cong, cái cách cậu bé nhìn cô mỗi sáng – tất cả đều giống Minh đến khó tin.
– Mẹ ơi, ba con đâu?
Ngọc mỉm cười, vuốt tóc con:
– Ba con là người hùng, con à. Ba đã lái xe để cứu biết bao người. Chỉ có mình ba… không trở về.
Đứa bé nhìn lên bầu trời, ánh mắt trong veo:
– Con sẽ cố học giỏi… để ba ở trên trời tự hào về con.
Ngọc ôm con, gương mặt nở nụ cười lẫn nước mắt.
– “Anh đi nốt chuyến này rồi về chăm em…”
Chỉ khác rằng…
Ngọc tin anh đang chăm sóc mẹ con cô theo một cách khác – từ một nơi xa xăm, nơi tình yêu không có giới hạn, và những lời hứa dang dở vẫn tiếp tục được giữ trọn theo thời gian.