Người mẹ đi mua sắm nhưng không bao giờ quay lại – và 14 năm sau, gia đình mới biết sự thật…

Người mẹ đi mua sắm nhưng không bao giờ quay lại – và 14 năm sau, gia đình mới biết sự thật…

Buổi trưa hôm đó, trời Sài Gòn nóng như đổ lửa. Tiếng ve râm ran trên những tán cây trước ngõ hòa vào cái nắng gắt khiến cả không gian trở nên mệt mỏi. Trong căn nhà nhỏ ở quận 5, bà Hồng – 42 tuổi – xách chiếc giỏ mây quen thuộc rồi nói với chồng và hai con:

“Má đi chợ An Đông mua ít vải, chiều về má khâu cho cái Ngọc cái váy mới.”

Nụ cười bà hiền như nắng. Không ai biết đó là khoảnh khắc cuối cùng họ nhìn thấy người phụ nữ ấy trong suốt 14 năm dài đằng đẵng.

1. Sự biến mất không dấu vết

Hôm đó, ông Nam – chồng bà – ở nhà sửa lại cánh cửa tủ. Hai đứa nhỏ làm bài tập trong tiếng quạt máy kêu đều đặn. Mọi thứ bình yên đến mức chẳng ai mảy may nghĩ đến tai họa.

Đến lúc trời nhá nhem tối, bà Hồng vẫn chưa về. Ông Nam vốn nghĩ chắc vợ ghé nhà bạn, tán gẫu vài câu rồi về. Nhưng khi đồng hồ điểm 9 giờ, linh cảm bất an ập đến. Ông gọi điện cho những người bán hàng quen ở chợ, nhưng ai cũng lắc đầu: “Hôm nay chị Hồng mua nhanh lắm, rồi đi ra cổng lúc xế chiều, sau đó không thấy nữa.”

Sáng hôm sau, ông chính thức báo mất tích. Công an phường đến ghi nhận, nhưng cũng chỉ phỏng đoán rằng bà “có thể buồn chuyện gia đình rồi bỏ đi”, hoặc “đi theo bạn bè”.

Ông Nam bác bỏ tất cả. Ông hiểu vợ mình thế nào: hiền lành, tần tảo, thương con đến kiệt sức. Bà sẽ không bao giờ tự bỏ đi.

2. Những năm tháng chờ đợi mỏi mòn

Gia đình bắt đầu cuộc tìm kiếm điên cuồng: bệnh viện, nhà ga, bến xe, các chợ lân cận… Họ hỏi cả những người bán vé số, xe ôm, người bán hàng rong. Duy nhất có vài người nói: “Tôi thấy chị ấy đi bộ ra khỏi chợ, mặt vẫn bình thường.”

Rồi mất hút.

Hai đứa trẻ, tối nào cũng khóc. Cô con gái út ôm cái khung vải mẹ còn đang may dở, khóc đến lả người. Ngôi nhà vốn đầy tiếng cười bỗng lạnh lẽo như thiếu mất hơi ấm.

Những tháng đầu, họ hy vọng bà sẽ trở về trong một ngày gần. Rồi hy vọng ấy thành nỗi chờ đợi. Rồi thành nỗi đau. Rồi thành một khoảng trống không bao giờ lấp được.

Năm đầu trôi qua. Rồi năm thứ hai. Rồi thứ ba.

Đến năm thứ mười, có người khuyên ông Nam:

“Anh nên xem như chị ấy… không còn nữa. Lo cho các cháu đi.”

Nhưng ông không làm được. Tấm ảnh cưới vẫn nằm ngay ngắn trong tủ kính. Mỗi dịp Tết, ông vẫn để thêm một chén cơm dành cho vợ, không phải như người đã khuất, mà như người chỉ… đi xa quá lâu.

3. Cha già, con trưởng thành – nhưng vết thương không khép lại

Mười bốn năm đủ dài để nhiều thứ thay đổi.

Con trai lớn, Tuấn, từ một cậu bé vụng về đã trở thành trụ cột gia đình. Cậu làm thêm đủ nghề để lo cho em gái tiếp tục học. Cô em gái – Ngọc – từ đứa bé hay bám mẹ đã thành thiếu nữ 20 tuổi, nhưng mỗi lần nhìn bạn bè có mẹ kèm đi họp phụ huynh, lòng vẫn nhói lên câu hỏi dai dẳng: Mẹ mình hiện giờ ở đâu? Còn sống không?

Ông Nam thì già đi nhanh đến đau lòng. Tóc bạc trắng, lưng còng, nhưng vẫn giữ niềm tin mong manh rằng vợ mình sống ở đâu đó, chỉ là chưa tìm được đường về.

4. Bước ngoặt sau 14 năm

Một ngày tháng 7 đầy nắng, Tuấn – lúc này làm kiểm soát hồ sơ tại một công ty vận tải – được cử đến kho hàng ở Bình Dương. Trong lúc kiểm tra đống tài liệu cũ, cậu bất ngờ thấy một cái tên quen thuộc:

“Nguyễn Thị Hồng – đăng ký tạm trú năm 2011.”

Tay cậu run lên. Giấy tạm trú cách đây đúng… 14 năm.

Tuấn lập tức đem về cho cha. Ông Nam nhìn tờ giấy mà run bần bật: “Hồng… vợ tôi đây mà…”

Họ lần theo địa chỉ ghi trên giấy. Khu nhà trọ thì đã dỡ bỏ, nhưng chủ trọ cũ lại nhớ:

“Có, tôi nhớ chị đó. Dạo đó chị ấy làm công nhân may, hay kêu đau đầu, chóng mặt. Rồi một hôm có người chở đi bệnh viện, sau đó không thấy quay lại nữa.”

Đó là manh mối đầu tiên sau 14 năm bặt vô âm tín.

5. Sự thật đau lòng

Dò hỏi thêm nhiều bệnh viện, cuối cùng họ tìm đến một bệnh viện tâm thần ở ngoại ô Bình Dương. Khi nghe ông Nam nói tên vợ, một y tá bỗng lặng người rồi dẫn họ đến một căn phòng nhỏ.

Trong phòng, một người phụ nữ gầy gò, tóc ngắn, gương mặt sạm đi vì thời gian, ngồi nhìn ra cửa sổ. Ánh mắt xa xăm, vô hồn.

Khi nghe tiếng ông Nam nghẹn ngào gọi:

Hồng ơi…

Bà khẽ giật mình, ánh mắt chập chờn. Một lúc lâu sau, đôi mắt ấy đỏ hoe:

Anh Nam?

Ông Nam khuỵu xuống, òa khóc như đứa trẻ. Cảnh tượng ấy khiến cả bệnh viện lặng đi.

Các bác sĩ giải thích:

– 14 năm trước, bà Hồng được đưa vào bệnh viện trong tình trạng mất trí nhớ tạm thời sau một cơn tai biến nhẹ.
– Không nhớ nhà, không nhớ tên, không nhớ người thân.
– Vì không ai đến nhận, bà ở lại điều trị.
– Thời gian trôi, bệnh chuyển sang trầm cảmtâm thần phân liệt nhẹ.

Một người phụ nữ hiền lành, tảo tần – chỉ vì một cơn tai biến và khoảnh khắc lạc mất phương hướng – đã biến mất khỏi cuộc đời của chồng con suốt hơn một thập kỷ.

Gia đình chết lặng. Cả căn phòng chìm trong tiếng khóc nghẹn.

6. Đoàn tụ muộn màng

Những ngày sau, ông Nam và hai con thay phiên nhau đến thăm. Họ kể chuyện xưa, đưa hình ảnh cũ, những bài hát bà thích. Có lúc bà nhớ ra đôi chút:

– “Cái Ngọc thích váy hoa…”
– “Nhà mình có cái cổng kêu kẽo kẹt…”

Có lúc bà lại quên hết, chỉ ngồi im.

Nhưng với họ, như vậy đã là phép màu. Ít nhất, họ biết mẹ vẫn còn sống, vẫn còn ngồi trước mặt họ, vẫn còn có thể nghe được tiếng gọi “mẹ ơi”.

Ngọc nắm lấy tay mẹ, bàn tay gầy guộc run lên:

Mẹ, con chờ mẹ lâu lắm rồi…

Tuấn cúi đầu, nước mắt chảy thành dòng:

“Ít ra… con tìm được mẹ. Con không phải hỏi ‘vì sao mẹ đi’ nữa.”


✍️ Câu chuyện khép lại – nhưng dư âm còn mãi

Họ mất 14 năm để tìm lại một người thân yêu.
14 năm cho một tai nạn nhỏ biến thành bi kịch lớn.
14 năm để hiểu rằng tình thân, dù bị thời gian bào mòn, vẫn không bao giờ mất.

Và cũng 14 năm để thấy rằng đôi khi…
sự biệt ly không đến từ cái chết, mà từ những khoảnh khắc cuộc đời xoay chuyển quá nhanh khiến con người không kịp giữ lấy nhau.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *