ĐÊM TÂN HÔN – SỰ THẬT SAU LỚP CHĂN KHIẾN TÔI QUỲ XUỐNG

ĐÊM TÂN HÔN – SỰ THẬT SAU LỚP CHĂN KHIẾN TÔI QUỲ XUỐNG

Hôn lễ kết thúc trong tiếng chúc phúc rộn ràng. Tôi – Hoàng – vẫn còn lâng lâng men rượu, nhưng vui nhất vẫn là cảm giác được nắm tay người con gái mình yêu đi hết con đường mới. Linh – vợ tôi – dịu dàng, hiền lành, từ ánh mắt đến dáng vẻ đều khiến người ta muốn che chở. Cả hai bên gia đình đều khen tôi có phúc lấy được cô gái như thế.

Tôi cũng nghĩ như họ. Từ ngày yêu Linh đến lúc cưới, cô luôn nhẹ nhàng, chu đáo, có phần trầm lặng nhưng rất ấm áp. Tôi tin rằng cuộc sống sau hôn nhân sẽ bình yên và đầy hạnh phúc.

Nhưng… có lẽ tôi đã quá ngây thơ.


1. Bất thường đầu tiên trong đêm tân hôn

Khi cánh cửa phòng tân hôn khép lại, không khí trở nên yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng tim đập. Tôi quay sang nhìn Linh. Cô không nhìn tôi, chỉ lặng lẽ ngồi ở mép giường, hai bàn tay trắng muốt đan vào nhau, run nhẹ.

Tôi tưởng cô xấu hổ, nên chỉ mỉm cười trêu:

– Vợ anh ngại gì thế? Giờ chính thức về đội của anh rồi nhé.

Nhưng Linh không cười. Môi mím chặt, gương mặt căng thẳng. Cô lùi người khi tôi tiến lại gần, lảng tránh ánh mắt tôi.

Một cảm giác khó chịu len vào ngực.

– Em mệt à? Hay em lo gì sao? – tôi hỏi nhẹ.

Linh lắc đầu, cúi mặt. Cô nói rất khẽ, gần như run:

– Em… không sao… Anh cứ nghỉ trước…

Thái độ đó làm tim tôi bắt đầu bất an. Đêm tân hôn mà vợ lại sợ chồng? Chẳng lẽ Linh giấu tôi chuyện gì? Ý nghĩ đó khiến lòng tôi nặng nề như có đá đè lên.


2. Cơn nghi ngờ ngày càng lớn

Thời gian trôi qua, phòng chỉ còn ánh đèn vàng mờ mờ. Linh chui vào chăn, co người lại như con mèo nhỏ bị thương. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai cô.

– Linh… em nói anh nghe đi. Có chuyện gì vậy? Em không tin anh sao?

Toàn thân cô khẽ run. Cô không trả lời, chỉ kéo chăn trùm kín hơn, như muốn biến mất khỏi ánh mắt tôi.

Sự im lặng ấy… còn đáng sợ hơn cả lời từ chối.

Nỗi tò mò, hoang mang lẫn lo lắng dần nhấn chìm tôi. Nếu không rõ ràng, tôi sẽ phát điên mất.


3. Khoảnh khắc lật chăn – và sự thật khiến tôi nghẹt thở

Trong một phút nóng nảy xen tò mò, tôi quyết định vén tấm chăn lên.

Nhưng chỉ vừa lật được một góc, tôi chết đứng.

Khắp người Linh là những vết sẹo chằng chịt.

Có vết dài như bị quất bằng roi. Có vết ngắn, tròn, như bị vật nóng đốt vào. Một vài vết còn nổi gồ, đỏ hơn những vết khác.

Tim tôi như bị bóp nghẹt.

Tôi nhìn Linh – cô đang nhắm nghiền mắt, nước mắt rơi thành dòng. Cô run bần bật như đang chờ tôi nổi giận hay mắng mỏ.

Tôi buông tay khỏi tấm chăn, đầu óc trống rỗng. Rồi không hiểu sao, tôi… quỳ xuống trước mặt Linh.

– Linh… anh xin lỗi… Anh sai rồi… Anh xin lỗi vì đã làm em sợ…

Cô mở mắt, ngỡ ngàng đến mức quên cả khóc. Có lẽ cô chưa từng nghĩ tôi – người vừa trách cô né tránh – lại quỳ xuống xin lỗi.

Tôi run rẩy nắm lấy đôi tay đầy sẹo của cô:

– Những vết thương này… ai đã làm em đau như vậy? Sao em không nói với anh?


4. Nỗi đau chôn giấu trong quá khứ

Một lúc lâu, Linh mới nói được:

– Em không muốn… để anh thấy em… xấu xí như thế này…

Giọng cô vang lên trong bóng đêm, yếu ớt đến nát lòng.

Rồi cô kể. Từng câu, từng đoạn như nỗi đau bị dồn nén bao năm nay mới được mở ra.

Cha mẹ Linh mất khi cô còn chưa thành niên. Cô bị gửi đến nhà một người họ hàng xa. Nhưng thay vì được thương yêu, họ coi cô là gánh nặng. Ngày nào cô cũng bị bắt làm việc từ sáng đến khuya: rửa chén, giặt đồ, dọn chuồng gà, cắt cỏ… chỉ cần làm chậm hay làm sai chút xíu là bị đánh.

Có lần, cô bị dí thìa nóng vào tay. Có lần bị quất bằng móc phơi đồ. Nhiều lần bị khóa ngoài trời lạnh giữa đêm.

– Em tưởng… em không sống nổi qua năm đó… – Linh nghẹn lời.

Những vết sẹo ấy… mỗi vết đều có một câu chuyện đau đớn đằng sau.

Khi đủ 18 tuổi, Linh bỏ trốn, thuê phòng trọ, đi làm thêm đủ việc để sống. Cô chưa từng dám yêu ai, vì nghĩ thân thể đầy sẹo của mình sẽ làm người ta ghê sợ.

Cho đến khi gặp tôi.

– Em nghĩ… nếu anh biết… anh sẽ bỏ em… – cô bật khóc.

Tôi ôm cô thật chặt, trái tim như bị ai cắt từng mảnh.

– Linh… em đáng được yêu thương. Những vết sẹo đó là quá khứ, không phải lỗi của em. Anh thương em… còn nhiều hơn trước.


5. Đêm tân hôn – đêm của sự thấu hiểu, không phải hoan lạc

Chúng tôi ôm nhau thật lâu. Linh khóc đến mức đôi vai nhỏ rung lên liên tục. Tôi chỉ biết vỗ về, xoa lưng, lau nước mắt cho cô.

Đêm đó, chẳng có thứ gọi là “động phòng”.
Đêm đó chỉ có hai trái tim – một đầy nỗi sợ, một tràn sự thương yêu – tìm cách xoa dịu nhau.

Tôi nói với Linh:

– Em không phải sợ anh. Anh cưới em vì yêu em. Dù em có bao nhiêu vết thương, anh vẫn sẽ ở cạnh em.

Linh ngẩng lên, mắt đỏ hoe:

– Anh… thật sự không chê em sao?

Tôi hôn nhẹ lên một vết sẹo trên vai cô:

– Không. Mỗi vết sẹo là một phần câu chuyện về sự mạnh mẽ của em.

Cô lại bật khóc, nhưng là khóc trong sự nhẹ nhõm.


6. Sau tất cả…

Từ đêm đó, Linh dần dần mở lòng hơn. Tôi học cách bước chậm lại, kiên nhẫn hơn, nhẹ nhàng hơn. Không vội vã, không ép buộc, không tạo áp lực.

Tình yêu không phải là sự hoàn hảo.
Tình yêu là khi ta vẫn nắm tay người kia, bất kể họ từng trải qua điều gì.

Nhiều năm sau, khi kể lại câu chuyện đêm tân hôn, Linh vẫn đỏ mặt vì ngại. Còn tôi chỉ cười, ôm cô vào lòng.

Bởi đêm tân hôn của chúng tôi không giống ai – nhưng lại là đêm khiến tôi trưởng thành, biết cách yêu sâu sắc hơn.

Và tôi tin một điều:

Có những vết sẹo không cần phải xóa đi… chỉ cần một người chấp nhận chúng bằng cả trái tim.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *