Anh  hứa, “Khi nào về Nghệ An anh sẽ xây cho mẹ cái hàng rào, trồng mấy gốc chuối sau vườn như hồi nhỏ.”


Anh từng bảo với em, giọng nhẹ như gió vờn qua mái hiên quê nhà:

“Khi nào về Nghệ An, anh sẽ xây cho mẹ cái hàng rào. Trồng mấy gốc chuối như hồi nhỏ. Cho bà đỡ nhớ ba, nhớ mùi đất vườn ngày xưa.”

Em cười, hồn nhiên tin rằng ngày ấy sẽ đến. Bởi vì mỗi giấc mơ nhỏ anh nói ra, em đều tin như một lời hứa made bằng tim.

Em đâu biết… đó là lần cuối cùng nghe anh nói về tương lai.


Sáng nay em vẫn giục anh ăn sáng, vẫn càu nhàu:

“Đi làm nhớ uống nước, trời nắng lắm đấy!”

Anh gật đầu, cười như thường lệ. Nụ cười hiền mà đôi khi em hay trêu vàng hơn nắng. Anh khoác chiếc áo công trình bạc màu, đôi giày lấm đất bê tông. Chiếc balô đeo lệch vai, cái dáng tất bật mà thân thuộc đến mức em không bao giờ nghĩ mình sẽ nhớ nó đến vậy.

Anh đi, cánh cửa khép lại, căn phòng bỗng im lặng hơn một nhịp.

Em pha cốc trà, mở tủ bát. Mùi cơm sáng thơm mà lòng lại thấy nhớ anh ngay cả khi anh chỉ vừa bước khỏi cửa. Có lẽ yêu sâu rồi, người ta hay thế — nhớ cả những thứ mình vẫn đang có.


Giữa trưa, trời nắng táp bỏng cả mặt đường. Em đang ăn vội bữa cơm văn phòng, mồ hôi chảy ròng theo tiếng quạt máy quay lạch cạch.

Điện thoại rung. Một số lạ.

Em định không nghe.

Nhưng linh cảm… linh cảm luôn đáng sợ.

Giọng người bên kia hốt hoảng, gấp gáp như ai bóp lấy cổ họng:

“Có phải người nhà anh Thành không? Anh ấy… anh ấy ngã gục bên đường rồi! Chị đến ngay đi!”

Đũa trên tay em rơi xuống bàn, tiếng khua như sét. Trái tim em nhói đến mức tưởng như ai bóp vụn từng mạch máu. Em không nhớ đã đứng lên thế nào, chạy ra cửa ra sao. Chỉ nhớ tiếng bước chân mình đập xuống mặt đất như sắp vỡ.

Cả thế giới thu nhỏ còn một điều: làm ơn, đừng để anh xảy ra chuyện gì.


Nắng như đổ lửa. Mồ hôi thấm đẫm lưng áo, hơi thở nóng rát. Em chạy qua từng con phố, tim vừa đập vừa cầu trời:

“Lạy trời, đừng để anh sao… Anh còn mẹ. Anh còn em.”

Nhưng số phận, đôi khi tàn nhẫn mà chẳng cần lý do.


Khi đến nơi, em đứng chết lặng.

Chiếc xe máy của anh nằm nghiêng bên lề đường như bị ai đẩy vội. Điện thoại văng vào bụi cỏ. Nắng làm mặt đường chói lóa, bụi bặm bay lên tạo thành một lớp mờ cay mắt.

Anh… nằm đó.

Người phủ bụi công trình, áo đẫm mồ hôi, hơi thở yếu ớt, sắc mặt trắng tái. Không còn dáng vẻ của anh buổi sáng rạng rỡ. Không phải anh của những giấc mơ, của hy vọng. Mà là một người đàn ông đã kiệt sức, chống chọi với cuộc đời bằng chút hơi tàn cuối cùng.

Em gào tên anh, đầu gối chạm đất, nhưng giọng mình nghe như tiếng gió rách.

Bên tay anh, một tờ giấy nhàu nát. Anh nắm chặt đến mức từng đốt tay trắng bệch.

Em run rẩy gỡ từng ngón tay — bàn tay từng vuốt tóc em, từng siết em trong những đêm anh nói tương lai sẽ tốt thôi.

Giọt nước mắt rơi lên mặt giấy, nhòe đi vài nét mực, nhưng dòng chữ vẫn còn rõ:

“Anh xin lỗi… Anh không chịu nổi nữa. Người đẩy anh đến nước này chính là…”

Em nín thở. Dòng cuối là một cái tên.

“…Khanh – chủ công trình.”


Em chết lặng.

Khanh — người mà anh coi như anh em. Người cùng uống chén rượu đầu năm, cùng chia gói mì tôm lúc tăng ca. Người từng nói với anh: “Yên tâm, làm với anh có ngày phất.”

Anh tin. Anh luôn tin người.

Nhưng suốt tháng qua, anh bị nợ lương. Bảo hiểm bị quỵt. Bị đổ sai phạm thanh tra. Bị đình chỉ vô cớ. Bị bắt đền tiền.

Anh đã gồng. Gồng đến mức em nghe tiếng thở dài lẫn trong từng giấc ngủ nửa đêm.

“Em đừng lo, rồi mọi thứ sẽ ổn.”

Câu đó, hóa ra là lời người tuyệt vọng tự an ủi, chứ không phải một lời hứa.


Có người đứng quanh. Họ bàn tán:

“Chắc nắng gắt quá ngất thôi.”

“Công nhân mà, khổ thật.”

Ai hiểu đâu… nắng chỉ là giọt cuối cùng làm tràn ly.

Thứ giết con người không phải mặt trời — mà là những ngày gắng gượng không ai nhìn thấy.

Là những lần đi đòi lương không được trả.
Là nỗi tủi nhục khi bị vu oan.
Là cảm giác bị bỏ rơi giữa xã hội đông người mà chẳng ai lắng nghe.

Anh — người đàn ông từng ước xây hàng rào cho mẹ — cuối cùng lại sụp đổ giữa đường như kẻ không còn gì.


Khi xe cấp cứu tới, ai đó bảo nhường đường. Người ta hối hả.

Còn em, em ngồi đó. Nắm tay anh, lạnh buốt mà vẫn ấm chút hy vọng cuối. Mắt không rời khuôn mặt anh — khuôn mặt đã mệt mỏi quá lâu.

Em lặng lẽ khóc. Không ồn ào. Không gào thét nữa. Vì nỗi đau lớn quá, nó im lặng.

Anh được đưa lên xe. Cửa xe đóng lại.

Tim em như bị kéo đi cùng. Nhưng một phần… rơi lại giữa con đường bụi bặm ấy — nơi anh ngã gục, nơi ước mơ anh rơi vỡ không tiếng động.


Trưa nay, nắng vẫn chói chang.

Nhưng với em, thế giới như tối đi.

Hình ảnh anh cười, nói về hàng rào, vườn chuối, về mẹ… xoáy vào tâm trí. Từ hôm nay, mỗi lần nhìn cây chuối ngoài chợ, nhìn tấm hàng rào đồng nát ven đường… em sẽ nhớ.

Nhớ một người đàn ông tốt, nhưng đời không dịu dàng với anh.

Nhớ một trái tim tử tế bị vắt cạn đến giọt hy vọng cuối.

Nhớ lời hứa chưa kịp thành hình.

“Anh ơi… khi nào về Nghệ An nữa đây? Ai sẽ trồng chuối cho mẹ anh?”

Gió trưa thổi qua mặt em, mang mùi nắng và bụi. Mặn như nước mắt.


Anh đã không thể chống lại bất công. Nhưng em — em sẽ kể. Không phải để trách, mà để ai đó nhớ rằng:

💔 Những người im lặng nhất đôi khi đau nhất.
💔 Những người tử tế nhất đôi khi bị đời vùi dập nhất.
💔 Và đôi khi, người ngã gục không phải vì yếu — mà vì gồng quá lâu.

Anh không thua. Anh chỉ mệt.

Còn em, em sẽ sống tiếp — giữ lời hứa thay anh. Thăm mẹ anh. Trồng mấy gốc chuối sau vườn.

Để một ngày gió thổi qua lá chuối, mẹ anh sẽ nghe thấy, dù không nói ra:

Anh chưa bao giờ rời đi hẳn. Anh chỉ cần nghỉ một chút thôi…


Anh,

Nếu có kiếp sau, hãy sống cho mình nhiều hơn.
Đừng gồng đến kiệt sức mới buông.
Và xin, đừng tin ai hơn chính bản thân anh.

Em vẫn ở đây — giữ phần dở dang của anh trong tim.

Có những người ra đi không vì họ muốn — mà vì cuộc đời không cho họ đứng tiếp.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *