Vợ sinh xong cứ kêu đau lưng, chồng mắng là giả vờ. Đến khi tình cờ xem lại camera, anh ta sốc đến sụp đổ…

Vợ sinh xong cứ kêu đau lưng, chồng mắng là giả vờ. Đến khi tình cờ xem lại camera, anh ta sốc đến sụp đổ…

Hương sinh con được hai tuần. Căn nhà nhỏ lúc nào cũng đầy tiếng trẻ khóc và mùi sữa. Ban đầu, mọi thứ có vẻ bình thường, nhưng cơn đau lưng sau sinh của Hương ngày càng nặng. Cô cố chịu đựng, cố làm mọi việc: bế con, dọn nhà, nấu ăn… nhưng nhiều lúc phải di chuyển từng bước nhỏ, thậm chí ngồi bệt vì không thể đứng nổi. Đêm đến, cô gần như thức trắng vì không thể nằm thẳng lưng.

Mỗi lần đau quá phải mở miệng nhờ chồng giúp, Nam lại cau mày:

“Cô lại giả vờ đau nữa hả? Phụ nữ mới sinh ai chẳng mệt. Đừng có than vãn suốt ngày.”

Hương im lặng, chỉ biết cắn môi cho nước mắt chảy xuống. Cô hiểu chồng thương con, nhưng anh chưa bao giờ hiểu được nỗi đau mà cô đang phải mang. Ngay cả việc nói với bác sĩ, cô cũng không dám, vì sợ anh lại bảo cô “làm quá”.

Nhưng những ngày tiếp theo, tình trạng của cô càng tệ hơn. Cơn đau lan xuống hai chân, tê buốt, khiến cô gần như không thể tự đứng lên sau khi ngồi lâu. Cô phải chống tường, hoặc nhờ mẹ chồng đỡ.

Một buổi tối, Hương cho con bú xong, vừa đứng lên đã khuỵu xuống. Cô ôm lưng, rên rỉ:

“Anh thấy không… đau đến thế này cơ mà…”

Nam vẫn giữ thái độ khó chịu:

“Em lại muốn được chiều phải không? Giả vờ đau để anh phải phục vụ đấy?”

Những lời đó khiến Hương gục xuống, nước mắt trào ra mà không dám khóc lớn vì sợ con thức giấc.

Tối hôm đó, Nam lên giường xem phim. Vô tình mở lại hệ thống camera an ninh trong phòng khách, anh muốn kiểm tra bên ngoài. Nhưng vừa lướt qua đoạn ghi hình, anh đột ngột dừng lại.

Trên màn hình, Hương đang cố đứng dậy để bế con. Cô run rẩy, chống tay vào ghế, rồi lại ngồi bệt xuống sàn ôm lưng đau đớn. Cô cố đứng lên lần nữa, nhưng chân gần như không nhấc nổi. Mỗi bước đi là một trận chiến.

Nam choáng váng. Anh tua lại xem những ngày trước: Hương dỗ con, dọn dẹp, bế con đi vòng nhà – mỗi động tác đều kèm theo cơn đau bật ra từ ánh mắt và cơ thể run rẩy. Không có một chút nào giống “giả vờ”.

Càng xem, tim anh càng thắt lại. Anh nhớ từng lời mình đã nói. Mỗi câu nghi ngờ, mỗi lần mắng nhiếc như dao cắt thẳng vào lồng ngực.

Hốt hoảng, Nam chạy ra phòng khách. Hương vẫn ngồi trên sàn, bế con trong vòng tay, cố nén đau để con ngủ yên. Anh ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên lưng cô – lạnh ngắt, căng cứng đến đáng sợ.

Giọng anh run run:

“Em… đau đến mức này sao?”

Hương ngẩng lên, mắt đỏ hoe:

“Anh không tin em… Em không giả vờ…”

Nam ôm lấy vợ, nước mắt tự rơi. Anh không nói được gì, chỉ ôm thật chặt – như muốn bù đắp tất cả những gì anh đã sai.

Từ hôm đó, Nam thay đổi hoàn toàn. Anh không còn hoài nghi, không còn khó chịu. Anh chăm con, làm việc nhà, đỡ vợ từng bước. Anh đưa Hương đi khám, mua thuốc, làm vật lý trị liệu để lưng cô phục hồi.

Thời gian trôi qua, Hương dần khỏe lại. Nhưng Nam không bao giờ quên được khoảnh khắc nhìn thấy cảnh vợ vật lộn trong camera – cảnh tượng khiến anh sụp đổ từ bên trong.

Một tối, khi Hương ru con ngủ, Nam nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô:

“Anh xin lỗi… Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ nghi ngờ em nữa.”

Hương mỉm cười nhẹ, mệt mỏi nhưng ấm áp. Từ hôm đó, họ gần nhau hơn – không phải bằng lời hứa, mà bằng sự thấu hiểu và tình yêu được thử thách bằng nước mắt và đau đớn.

Camera vẫn ở đó, ghi lại mọi khoảnh khắc đời thường. Nhưng từ ngày Nam hiểu sự thật, mỗi lần anh nhìn vào nó, anh thấy biết ơn – vì chính nó đã khiến anh thức tỉnh, biết yêu vợ theo cách trọn vẹn nhất.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *